Mặc Vô Thư day giữa mày, bất đắc dĩ nói: "Sao cứ không chịu nghe hiểu tiếng người vậy."
Hắn nói xong thì đột nhiên cảm nhận được thang trời đang chấn động.
Hắn giơ tay lên, ra hiệu cho ba vị Phó Tôn an tĩnh lại, còn mình thì xoay người nhìn lại.
Mặc Vô Thư đưa lưng về phía bọn họ, nhẹ giọng nói: "Đã nói từ sớm rồi, ta tới đây là để ngăn cản những người khác tới nơi này."
.....
Cùng lúc đó, tất cả mọi người thấy Cửu Tiêu Thiên Thê phát ra chấn động đáng sợ.
Cho dù là người đang ở trong thang trời, hay là đang người đang ở ngoài thang trời thì tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Chấn động đáng sợ này kéo dài rất lâu rồi mới từ từ yếu đi, khiến những người chờ đợi ở bên ngoài không khỏi sợ hãi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?"
"Đừng nói là xảy ra chuyện gì đấy nhé?"
"Không thể nào. Bây giờ Thập Nhị Diệu và ba vị Phó Tôn đều đang ở trong thang trời, có nhiều cường giả như vậy ở đó thì có thể xảy ra vấn đề gì lớn được chứ?"
Vẻ mặt Thượng Quan Hi nặng nề, siết chặt khăn gấm trong tay, nghẹn một hơi trong cổ họng khó nuốt xuống được.
Tầng thứ bảy mươi hai, cuối cùng Kỳ Niệm Nhất cũng dần tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn.
Nàng nhéo giữa mày, cứ có những mảnh ký ức nhỏ kỳ lạ xẹt qua trong đầu, chuyện này quá kỳ quái khiến nàng không thể phân rõ ngay được là rốt cuộc mình đang nằm mơ hay là đang tỉnh táo.
Vừa mời đứng dậy, nàng đã cứng đờ rồi.
Toàn bộ bảy thanh kiếm trong tay nàng, ngoài Phi Bạch bị nàng nắm trong tay thì sáu thanh kiếm còn lại đang xếp hàng chỉnh tề bên cạnh nàng, bày ra một hình người.
Cứ như đang dùng kiếm để bày đồ cùng cho nàng vậy.
Giống như những mảnh nhỏ ký ức hỗn loạn trong đầu nàng.
Điều này chứng tỏ, những chuyện vừa rồi thật sự từng xảy ra.
Kỳ Niệm Nhất thu hồi kiếm với vẻ mặt không chút thay đổi, xoay người thì đối diện với bốn đôi mắt đang hóng hớt.
Thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt của bốn người nhanh chóng chuyển từ hóng hớt sang dáng vẻ vô tội.
Diêu Quang hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Kiếm Thần đại nhân tôn kính của chúng ta, cuối cùng cũng tỉnh rồi à."
Nhiễm Chước quay đầu sang một bên, cố gắng gìn giữ hình tượng ngầu của mình, nhưng vẫn nhịn không được: "Phụt ha ha ha."
Tống Chi Hàng nhịn cười tới mức bả vai run lên bần bật, Lăng Hàm thì nhìn qua nhìn lại, chỉ là không nhìn thẳng vào nàng.
Vẻ mặt Kỳ Niệm Nhất không thay đổi gì: "Quên hết những chuyện xảy ra vừa nãy cho ta."
Cuối cùng Diêu Quang cũng không nhịn nổi nữa, liên tiếp phát ra tiếng cười như chuông bạc, cười một hồi lâu mới nừng lại được: "Rõ ràng là chính ngươi kiên trì muốn chúng ta kêu ngươi là Kiếm Thần mà."
Nàng ta đứng dậy, tay phải nắm hờ lại, bắt chước động tác cầm kiếm của Kỳ Niệm Nhất, vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng bản thân lại không nhịn nổi, cười phá lên, cười xong mới nói:
"Ngươi nói thế nào cũng sẽ có một ngày ngươi trở thành Kiếm Thần thôi, thế nên bảo chúng ta kêu ngươi là Kiếm Thần trước thì cũng không có gì sai cả."
Mặt Kỳ Niệm Nhất không cảm xúc, hít sâu hỏi: "Ta còn làm gì nữa?"
Những mảnh nhỏ ký ức trong đầu nàng chưa thành hình, chỉ để lại vài hình ảnh khiến người ta phải xấu hổ.
Diêu Quang cố gắng nghẹn cười: "Liên tục kêu tên, nói cái gì mà phải chém hết bọn họ."
Nhắc tới đây, Diêu Quang lại hỏi: "Có một người tên là cái gì Uyên đó, là ai thế? Ngươi kêu lớn nhất luôn."
Là Thâm Uyên, có thể không lớn tiếng được à.
Tâm trạng của Kỳ Niệm Nhất rất phức tạp, nhéo mi tâm hỏi: "Còn kêu ai nữa?"
Diêu Quang nhớ lại rồi nói: "Ngoài người có chữ Uyên trong tên ra, thì chỉ còn một người là ngươi kêu tên vô cùng rõ ràng."
"Là ai?"
Bốn người cũng trả lời: "Ngọc Hoa Thanh."
Tống Chi Hàng dò hỏi: "Là kẻ thù của ngươi à?"
Kỳ Niệm Nhất: "Miễn cưỡng cũng tính."