Diêu Quang giả vờ giả vịt chê bai: "Ngươi còn muốn dạy chúng ta luyện kiếm, nhưng chỉ làm mẫu kiếm pháp của ngươi một lần, chỉ một lần! Sau đó đã bảo chúng ta dùng nó, bốn người chúng ta không nhớ rõ chiêu thức biến hóa như thế nào, vậy là ngươi chê chúng ta không có thiên phú, học chậm chạp."
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất dao động, nhìn sang bên cạnh.
Diêu Quang nhỏ giọng oán giận: "Ngươi mới làm mẫu một lần! Vậy mà đã muốn chúng ta học được sao?"
Kỳ Niệm Nhất liếc nàng ta một cái, nói với vẻ kỳ quái: "Bởi vì ta chỉ nhìn một lần là học được mà."
Diêu Quang: "..."
Tức chết đi được.
Đây là đang khoe khoang đúng không.
Không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Bên kia, Tống Chi Hàng cười nói: "Cuối cùng sau đó quậy mệt rồi, trước khi hôn mê, ngươi còn lấy hết kiếm ra, bày cạnh người mình, vậy thì dù nằm mơ cũng có thể luyện kiếm."
Kỳ Niệm Nhất: "..."
Nàng bụm mặt lại, gian nan nói: "Được rồi, làm ơn quên hết mấy chuyện này đi."
Bốn người nhịn trong chốc lát, cuối cùng bùng nổ tiếng cười kinh thiên.
Mặt mũi Kỳ Niệm Nhất cứng đờ.
Nàng biết ngay mà, chắc chắn sau khi dùng chiêu kiếm đó sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi rút ra trạng thái hiểu được vạn vật trong thiên địa, ý thức của nàng sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu không khống chế được trong một khoảng thời gian rất dài, tất cả lời nói và hành động hoàn toàn dựa theo bản năng, giống như con nít.
Nếu như có Phi Bạch ở đây thì còn đỡ, nhưng bây giờ Phi Bạch đang ngủ say, trạng thái ý thức không khống chế được này vô cùng nguy hiểm, chính nàng cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, hay gặp phải chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Kỳ Niệm Nhất nhìn sang thần kiếm trong tay, nhíu mày lại.
Vừa rồi trong lúc ý thức rối loạn, hình như nàng nghe thấy tiếng Phi Bạch kêu nàng thì phải?
Nhưng bây giờ dùng thần niệm để gọi thì đối phương lại không cho nàng bất cứ lời hồi âm nào.
Ngón tay nàng cong lại, thử xúc cảm của thần kiếm một lần nữa, phát hiện nó dài hơn lúc trước một đoạn, thoạt nhìn thì vẻ ngoài trông bóng loáng hơn trước, mắt thường không thể nhìn thấy những lỗ nhỏ bé xíu bên ngoài nữa, trông không còn giống như một đoạn xương trắng.
Hoặc có thể nói, nó càng giống một thanh kiếm cốt đã rèn xong.
Lúc nàng tiến vào nội cảnh thì đã nhìn thấy xương cốt của mình trơn bóng như ngọc chính là như vậy.
Không biết từ khi nào mà thần kiếm đã hoàn thành tiến hóa rồi.
Vậy tại sao mãi mà Phi Bạch vẫn không xuất hiện?
Lúc trong lòng nàng cảm thấy hơi lo lắng thì nghe thấy tiếng trêu chọc của Tống Chi Hàng ở phía sau: "Lúc trước Vân đạo hữu nói ngươi có rất nhiều kiếm mà ta còn chưa tin, chỉ nghe cho vui vậy thôi, không ngờ lại thật sự có nhiều như vậy."
Ánh mắt của hắn ta dời xuống sau thanh kiếm còn lại dưới đất, không khỏi nói: "Mỗi một thanh đều là linh kiếm tuyệt thế không xuất thế."
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, cười khẽ rồi nói: "Bởi vì người đúc những thanh kiếm này là Thần Thợ Rèn độc nhất vô nhị mà."
Nàng khựng lại rồi hỏi ngược: "Vừa rồi lúc ta hôn mê còn xảy ra chuyện gì khác nữa không."
Bốn người đều lắc đầu, Diêu Quang suy nghĩ rồi nói: "Lúc ngươi hôn mê thì thang trời luôn chấn động, không biết đã xảy ra chuyện gì, những trước khi ngươi tỉnh lại không bao lâu thì đã dừng rồi."
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới dám xác định, vừa rồi nàng không cảm giác sai.
Trong Cửu Tiêu Thiên Thê tràn ngập dồi dào thần lực Bạch Trạch, sau khi thần kiếm lấy xương Bạch Trạch làm vật liệu tiến hóa thì thang trời cảm ứng được biến hóa này, vậy nên mới xảy ra chấn động.
Trận chấn động này là vì nàng mà ra.
Thoạt nhìn thì không ai phát hiện ra cả.
Trận chiến với Tinh Hải Bắc trước đó quá mạo hiểm, bọn họ ở tại chỗ nghỉ ngơi hai ngày.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tính ra thì cách lúc bọn họ phải rời khỏi Cửu Tiêu Thiên Thê cũng không còn bao lâu nữa.