Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 529 - Chương 529. Chương 529

Chương 529. Chương 529 Chương 529. Chương 529

Tu luyện rất nhiều, lúc rảnh rỗi, năm người cùng vươn tay, bày ra chín cánh hoa Lạc Anh trên mu bàn tay.

Đóa hoa trên mu bàn tay của họ năm cánh hoa bị nhuộm kín màu hồng nhạt, năm người nhìn nhau, không khỏi cười ra tiếng.

Kề vai chiến đấu lâu như vậy, mấy người cũng không lạ lẫm như lúc mới ban đầu nữa.

Sau khi quen biết, mọi người mới phát hiện Nhiễm Chước chỉ là mặt lạnh kiệm lời, chứ thật ra thì tính cách không lạnh như băng như những gì hắn ta thể hiện ra ngoài.

Cũng phát hiện, Diêu Quang Tinh thần bí của thần điện không cao quý tao nhã như những tưởng tượng trước đó.

Thậm chí, bản thân người được đồn rằng là một trong số những người có hi vọng giành được vị trí Thần Tử nhất trong hội Thánh Huy lần này như Diêu Quang, thật ra lại hoàn toàn không muốn trở thành Thần Tử.

Chỉ có Vân Niệm, vẫn trước sau như một, là một kiếm si danh xứng với thực.

Diêu Quang không khỏi nói: "Ngay cả lúc mất ý thức, chỉ hành động theo bản năng thì nàng cũng chỉ nhớ tới kiếm của mình mà thôi."

Tống Chi Hàng cười nói: "Ta hơi tò mò, kẻ thù mà Vân đạo hữu nhắc tới là người phương nào? Với tâm tính của ngươi, nếu thù này có thể báo thì đã báo từ lâu rồi, chứ không kéo dài tới bây giờ."

Kỳ Niệm Nhất nói với vẻ chẳng quan tâm: "Thật ra thì muốn báo đấy, nhưng vì tu vi quá thấp nên đánh không lại."

Mấy người đều hơi bất ngờ.

Tống Chi Hàng cũng nói: "Nếu Vân đạo hữu cần thì Tống gia ta chắc chắn sẽ không từ chối."

Lăng Hàm nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu: "Lăng gia chúng ta cũng thế."

Diêu Quang cau mày nói: "Nếu ta không nhìn lầm thì ngươi đã chạm vào thềm cửa kia rồi đúng không? Với tu vi bây giờ của ngươi, Kiến Long Môn chỉ là vấn đề về thời gian thôi.

Sư tôn của ngươi mạnh đến mức có thể đánh sư tôn của ta không đánh trả được, vậy mà cũng không báo thù được sao? Thế rốt cuộc Ngọc Hoa Thanh kia có tu vi gì?"

Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: "Thiên Thu Tuế."

Diêu Quang: "...Vậy thôi bỏ đi."

Tống Chi Hàng: "..."

Lăng Hàm: "...Mạnh, mạnh quá."

Hắn ngơ ngác hỏi: "Không phải trong Thần Cảnh của chúng ta chỉ có một mình Thiên Tôn là Thiên Thu Tuế hay sao? Chẳng lẽ ngươi..."

Hắn hít sâu một hơi, không dám nói tiếp nữa.

Kỳ Niệm Nhất: "Không phải như các ngươi nghĩ đâu."

Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói thẳng thân phận, nàng dừng một lúc rồi giải thích: "Thật ra vẫn có vài cường giả lánh đời tồn tại, chỉ là các ngươi không biết tới mà thôi, cũng như sư tôn của ta, ông ấy cũng là Thiên Thu Tuế."

Hắn không chỉ là Thiên Thu Tuế mà còn là Thiên Thu Tuế mạnh nhất trên cả đại lục này.

Là Đại Thừa Cảnh duy nhất.

Mặc dù bây giờ hai từ duy nhất này, có lẽ phải giảm bớt một chút.

Nàng nghi ngờ, vị Thiên Thu Tuế ở Nam Cảnh kia cũng là Đại Thừa Cảnh.

Nghe nàng giải thích như thế, mọi người đã hiểu được một chút.

Nhát kiếm Ngọc Toái kia quá mạnh mẽ, thoạt nhìn thì Kỳ Niệm Nhất vẫn tung tăng nhảy nhót được, nhưng thật ra bên trong đã đầy những vết thương ngầm.

Sau vài ngày nghỉ ngơi ở tầng thứ bảy mươi hai, vết thương của nàng mới đỡ hơn một chút.

Đồng thời, Tử Phủ trong cơ thể nàng cũng đang điên cuồng hút linh khí vào.

Khác biệt mấu chốt nhất từ Tiểu Trọng Sơn đến Kiến Long Môn chính là năng lực không gian.

Một chiêu Ngọc Toái đã giúp nàng lĩnh ngộ được loáng thoáng một chút năng lực không gian.

Bước khó khăn nhất đã vượt qua rồi, sau này chỉ cần tích lũy lực lượng thuần túy và cải thiện tâm cảnh thôi.

Linh khí chính là thứ mà nàng cần nhất.

Trong lúc tu luyện, không còn ai lên tới tầng thứ bảy mươi hai, bọn họ danh xứng với thực trở thành đệ đất của vòng kiểm tra này.

Tình huống như thế cứ tiếp tục kéo dài tới ngày trước khi Cửu Tiêu Thiên Thê mở ra.

Năm người đều tự chiếm một góc để tu hành.

Trong khoảng thời gian này, tu vi của Lăng Hàm cũng nhanh chóng tăng lên tới Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ, mà tất cả mọi người còn lại đã lên Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong.

Bình Luận (0)
Comment