Cho đến giờ phút này, ba phó tôn mới ý thức được vừa rồi lúc hắn và bọn họ giằng co đều là nhẹ tay.
Bằng không thì một kích như bây giờ cũng đã cũng đủ đánh lui ba người họ.
Sau một kích đó, sinh vật Thâm Uyên tránh lui, giày bó màu đen chậm rãi đi về phía trước, sau đó bước lên bậc thang tầng thứ chín mươi chín đi thông với tầng một trăm cao hơn, chắn phía trước quan tài băng.
Hắn thu thế công lại, một tay bấm một pháp quyết không biết là gì đó, trên đỉnh thang trời, cái khe xuất hiện trên tầng mây rốt cuộc khép lại, mà trước khi cái khe khép lại thì hư ảnh hình người thật lớn kia hình như có cảm giác, cho nên làm một động tác cực kỳ nhỏ.
Theo động tác của đối phương, Cửu Tiêu Thiên Thê phát ra tiếng sấm rền vang.
Kỳ Niệm Nhất xuyên qua từng bậc thang, đang chạy như điên về phía tầng thứ chín mươi chín.
Nàng không biết vì sao từ sau tầng bảy mươi ba đến hơn chín mươi vẫn luôn không có người trông cửa xuất hiện.
Càng không biết vì sao phía trên thang trời sẽ xuất hiện hơi thở của sinh vật Thâm Uyên.
Nhưng trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác áp chế gần như run rẩy, nói cho nàng nhanh một chút, nhanh thêm một chút!
Tiếng sấm rền càng thêm trầm trọng, ngay cả mọi người ngoài thang trời đều đã nghe thấy.
Mọi người lén nói nhỏ, khó hiểu nói: “Thật là kỳ lạ, lúc này sau khi Cửu Tiêu Thiên Thê mở ra, sao lại xuất hiện nhiều hiện tượng lạ như vậy.”
“Đây đã một ngày cuối cùng, sẽ không xảy ra sự cố gì chứ.”
Ngay lúc này, trong lúc mây gió thay đổi, bầu trời phía trên thang trời lập tức trở nên tối tăm, duỗi tay không thấy rõ năm ngón.
Mọi người cùng kêu lên, sôi nổi đứng dậy.
Người canh giữ ở bên ngoài Thần Điện nhìn một màn này, căng thẳng mà bắt đầu duy trì trật tự.
“Không cần hoảng hốt, không cần chạy loạn!”
Văn Tân Diễm ngẩng đầu, nhìn về phía không trung đen nhánh, sau khi nhìn thấy bóng người màu đen chợt lóe mà qua trên tầng mây.
Trong mắt của hắn ta lóe lên sự cảnh giác, lúc cúi đầu lại chỉ lộ ra vẻ căng thẳng và lo lắng giống như những người khác.
Rất nhanh, mọi người phát hiện cửa của Cửu Tiêu Thiên Thê vốn đang mở ra lại chậm rãi đóng lại.
Gần như cùng lúc đó, tất cả mọi người còn lại trong thang trời đều nghe được thanh âm của Thanh Di Tôn Giả.
—— “Mọi người lập tức rời khỏi thang trời.”
Một ngày cuối cùng, người còn ở lại thang trời không nhiều lắm.
Sau khi nghe được mệnh lệnh của Thanh Di Tôn Giả cũng không nghĩ nhiều, lập tức bước về phía cửa ra.
Cái khe trên tầng mây đang chậm rãi khép lại, chỉ còn cái khe rộng khoảng một lóng tay.
Mà lúc này, Kỳ Niệm Nhất mới vừa bước lên tầng thứ chín mươi chín.
Thiên Nhãn của nàng vẫn sáng lên, vậy mà lại thấy được một đôi mắt đỏ hồng từ trong cái khe rộng một lóng tay kia.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng theo bản năng rút kiếm chém.
Vừa ra tay, chính là một thức mạnh nhất —— Trảm Nguyệt.
Trong tầng thứ chín mươi chín không thấy ánh mặt trời, kiếm của nàng trở thành ánh sáng duy nhất.
Mà Kỳ Niệm Nhất thấy đôi mắt màu đỏ kia chậm rãi mà chớp một cái.
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc giống như bị búa đánh một cái, thất khiếu đồng thời chảy ra máu màu vàng thẫm.
Dường như cảm nhận được lực lượng trong máu của nàng, trên thang trời thậm chí là thế giới phía sau tầng mây đồng thời xao động lên.
Trước khi khe hở hoàn toàn khép lại, kiếm quang xuyên thấu qua tầng mây, chạy ra khỏi thang trời tầng thứ chín mươi chín, không biết dừng ở nơi nào.
Nhưng Cửu Tiêu Thiên Thê lại bắt đầu kịch liệt mà chấn động.
Như là đang hối thúc mọi người nhanh chóng rời khỏi thang trời.
Tất cả những người còn dừng lại trong thang trời, bốn người Diêu Quang là ở tầng cao nhất.
Bọn họ lao ra trước khi cửa thang trời hoàn toàn khép kín.
Còn chưa thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thượng Quan Hi lập tức bước lên, vội hỏi: “Nàng đâu?”