Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 533 - Chương 533. Chương 533

Chương 533. Chương 533 Chương 533. Chương 533

Diêu Quang sửng sốt, cũng nóng nảy: “Nàng không ra tới?”

“Không có.” Thượng Quan Hi trầm giọng nói: “Bốn người các ngươi là người cuối cùng ra tới.”

Tống Chi Hàng khó có thể tin mà quay đầu nhìn lại, lúc này cửa của thang trời đã hoàn toàn khép lại, kín kẽ, không để lại một chút khe hở.

Trong lúc ý thức hoảng hốt, Kỳ Niệm Nhất ngã xuống.

Trong sách, sau khi nàng bị một kiếm đâm thủng ngực ở trên không của Thâm Uyên, ngã xuống Thâm Uyên, bị gặm cắn đến chết tái diễn không biết bao nhiêu lần ở trước mặt nàng.

Lúc này đây, nàng thấy rất nhiều chuyện xưa không có nói xong sau khi quyển sách kia kết thúc.

Nàng thấy đại sư huynh một mình đi qua Phật quốc, trên người hắn quấn quanh màu máu dày đặc, không biết trong tay đến tột cùng đã dính máu của bao nhiêu người, mọi người ở Phật quốc nhìn thấy hắn đều dùng cái loại ánh mắt cực kỳ chán ghét này nhìn hắn, như là thấy được đồ vật dơ bẩn nhất trên thế giới này.

Nàng thấy một mình Tam sư huynh trở lại Ma Vực, còn giam cầm phụ thân, sau khi cướp được vị trí Ma Tôn thì dẫn dắt Ma tộc trắng trợn tiến công Nhân tộc.

Nàng còn thấy Sở Tư Niên ôm kiếm nhập ma, sau khi nàng chết thì nhảy vào Thâm Uyên, cuối cùng chỉ tìm về được một thanh kiếm gãy. Hắn mang theo thanh kiếm gãy kia đi vào Ma Vực, thành lập Kiếm Ma Cung.

Sau khi nàng chết, Thâm Uyên quả thật yên lặng hai mươi năm.

Nhưng hai mươi năm sau, giống như hấp thu quá liều chất dinh dưỡng rơi vào ngủ say rồi lại thức tỉnh lần nữa, càng thêm hung mãnh mà mở rộng ra phía ngoài.

Chỉ một ngày, vết nứt của Thâm Uyên có thể mở rộng ra bên ngoài ít nhất ba mươi dặm, đang lấy tốc độ điên cuồng ngầm chiếm mỗi một tấc lãnh thổ trên đại lục.

Mọi người chấm dứt đường sống trong miệng sinh vật Thâm Uyên.

Thương Hoàn ở trong mưa gió bấp bênh gian nan chống đỡ một năm rồi một năm nữa.

Tất cả những nơi quan sát của trạm Thần Cơ đều bị hủy diệt, một thành viên Thần Cơ cuối cùng cũng đã chết trận, dưới Thâm Uyên không biết mai táng bao nhiêu bộ xương cụt tay cụt chân.

Linh Hư Tử chết ở nơi cách Thâm Uyên gần nhất, tất cả linh lực trong cơ thể đều bị rút cạn, một cường giả Thái Hư Cảnh khô gầy đến nhìn không ra hình người.

Thanh Liên Kiếm của Kiếm Tôn cắm vào ngực của mình, ngã xuống ở một cái chắn cuối cùng trên đường Thâm Uyên đi thông Đông Châu.

Cuối cùng, nàng ở dưới đáy Thâm Uyên thấy thân thể sớm đã lạnh băng của Mặc Vô Thư.

Nàng nghĩ đây là thế giới sau khi ta chết sao?

Thật đúng là đáng sợ.

Trong lúc mơ hồ, nàng thấy bóng dáng của Mặc Vô Thư xông về phía nàng và khuôn mặt lạnh băng trắng bệch dưới đáy Thâm Uyên chồng lên nhau.

Trong đầu, mơ hồ lại vang lên tiếng thì thầm của Thần làm cho người ta nửa hiểu nửa không.

Lực lượng trong Cửu Tiêu Thiên Thê bắt đầu hội tụ về phía Kỳ Niệm Nhất.

Trái tim của nàng dâng lên cảm giác đau đớn nóng bỏng.

Cuối cùng, tất cả đều trở về hư vô.

Chỉ có một thanh âm vẫn luôn ấm áp kiên định.

“Niệm Nhất, mau tỉnh lại.”

Thần Kiếm ở trong tay nàng nóng lên, từng đợt ánh sáng trắng rất nhỏ lóng lánh như là đang kêu gọi nàng.

“Đó chính là kẻ địch của ta sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, là kẻ địch rất đáng sợ.”

Kỳ Niệm Nhất lặng im hồi lâu, làm cho người ta cho rằng sau khi nàng thấy kẻ địch không thể địch nổi cho nên suy sụp im lặng.

Trong đầu nàng còn không ngừng tái hiện cảnh tường thê lương để nát sau khi đại lục bị hủy diệt.

Nhưng nàng suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: “Ta chém trúng nó không?”

Nàng chỉ cố chấp với một việc này.

Đối phương dường như không dự đoán được nàng sẽ hỏi cái này, bật cười một lát.

Bọn họ cũng không biết, trạm Thần Cơ cách xa ngàn vạn dặm phát hiện Thâm Uyên đột nhiên nổi lên một trận rung chuyển.

“Cấp báo ——” Một con Phi Ưng thật lớn xẹt qua trên không của Thâm Uyên, rồi sau đó biến thành hình người, dừng ở trạm lớn nhất cũng là nơi quan sát gần nhất, vội vàng nói: “Thâm Uyên có hiện tượng lạ!”

Bình Luận (0)
Comment