Yến Hoài Phong mang theo một đám người trong Thần Cơ xuất hiện ở trên không của Thâm Uyên.
Bùi Hoằng khó có thể tin nói: “Thang trời dường như xuất hiện một vết rách?”
Hắn ngẩn ngơ quay đầu lại, nói với Yến Hoài Phong: “Phi Ưng nói thấy được một đạo kiếm quang.”
Thật lâu sau, cũng không có nhiều sinh vật Thâm Uyên bò xuống từ thang trời.
Đám người Thần Cơ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Yến Hoài Phong nghe được hai chữ kiếm quang, nhìn Thâm Uyên thật lâu không nói.
Bên ngoài thang trời Nam Cảnh, Văn Tân Diễm dường như cảm nhận được cái gì, hắn ta cúi đầu che giấu vẻ ngạc nhiên trong mắt.
“Ngươi chém trúng.” Thanh âm kia mang theo ý cười ấm áp.
Cho dù hiện tại tu vi của nàng còn không đủ để làm rung chuyển thang trời.
Nhưng một kiếm vừa rồi của nàng đã vững chắc mà chém về phía kẻ địch của nàng.
“Niệm Nhất, chúng ta đều nên cảm ơn ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng hỏi: “Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn ngươi, vẫn luôn dũng cảm như vậy.”
Thanh âm này rốt cuộc kéo nàng từ trong tiếng thì thầm mê ảo linh hoạt kỳ ảo tìm về ý thức của mình.
Kéo nàng trở lại nhân gian.
Ba phó tôn nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất đột nhiên xông tới, tất cả đều ngạc nhiên.
Không kịp phản ứng, chỉ thấy nàng chém ra một kiếm kinh thiên, chém ra theo khe hở trên tầng mây rồi sau đó đã bị vài thứ kia bên ngoài thang trời công kích, mất đi ý thức.
Trước khi nàng ngã xuống, Mặc Vô Thư duỗi tay ôm lấy đầu vai của nàng, để cho nàng yên ổn nằm thẳng trên mặt đất.
Lúc Hoa Khê Tôn Giả nhìn thấy là nàng, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Mặc Vô Thư, run giọng hỏi: “Xin hỏi các hạ, những thứ vừa rồi đến tột cùng là thứ gì.”
Mặc Vô Thư liếc xéo bọn họ một cái, lạnh nhạt nói: “Một ngàn năm qua, Nam Cảnh các ngươi đưa ra ngoài tổng cộng năm Thiên Mệnh Giả, chẳng lẽ các ngươi không biết là đưa đến đâu sao?”
Thanh Di Tôn Giả: “Chúng ta quả thật đưa kẻ thất bại trong cuộc tranh cử Thần Tử có lực lượng huyết mạch mạnh nhất của Thánh Huy Hội đến Thâm Uyên, nhưng… đây có liên quan gì đến Cửu Tiêu Thiên Thê?”
Ánh mắt của Mặc Vô Thư lạnh lùng: “Bởi vì cái mà các ngươi gọi là đường lên trời —— Cửu Tiêu Thiên Thê đi thông hoàn hoàn không phải Tiên giới, mà là Thâm Uyên.”
Hắn cười nhẹ nói: “Cũng đúng, ngàn năm qua các ngươi chưa từng xuất cảnh, chắc là không biết Thâm Uyên thật sự trông như thế nào, cũng không biết dưới Thâm Uyên có thứ gì.”
“Vừa rồi những thứ mà các ngươi nhìn thấy chính là đồ vật trong Thâm Uyên.” Mặc Vô Thư nhẹ giọng nói: “Không, phải nói rằng đồ vật trong Thâm Uyên còn đáng sợ hơn những thứ này.”
Hắn ở Thâm Uyên trấn áp hai mươi năm, rốt cuộc phát hiện đường đến Thâm Uyên có liên hệ với Cửu Tiêu Thiên Thê ở Nam Cảnh.
Trước kia, Nam Cảnh vẫn luôn là một mảnh đất thanh tịnh sạch sẽ trên đại lục.
Bởi vì cất giấu số lượng lớn di hài của Bạch Trạch, bọn họ thờ phụng thánh vật là một trong những di hài quan trọng nhất của Bạch Trạch.
Nguyên nhân cũng chính là vì như thế, sinh vật Thâm Uyên mới không thể đột phá kết giới trên mặt đất bước vào Nam Cảnh.
Nhưng ngoại trừ mặt đất ra thì thật ra Nam Cảnh còn có một lối ra.
Thay vì nói là lối ra, chi bằng nói là nơi nối liền với Thâm Uyên.
Đó chính là Cửu Tiêu Thiên Thê.
Nếu không phải lần trước hắn bắt được Ảnh Họa Chi Chủ thì hắn cũng sẽ không biết trong Thâm Uyên còn cất giấu bí mật như vậy.
Nam Cảnh khiến cho người lấy làm tự hào, là nơi duy nhất trên toàn bộ đại lục có hy vọng phi thăng —— Cửu Tiêu Thiên Thê lại hoàn toàn không phải nơi mà bọn họ cho rằng là đường lên trời.
Mà là đường Hoàng Tuyền.
Vị Thiên Tôn ở Nam Cảnh này cũng là lúc mạnh mẽ độ kiếp phi thăng mới phát hiện vấn đề này.
Nàng không phi thăng thành công, bởi vì trong quá trình nàng độ kiếp cũng không có nhìn thấy Thiên Môn.