Từ khi bắt đầu tiến vào sào huyệt, trong đội ngũ đã có người hai chân run rẩy.
“Tới rồi.” Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh mở to mắt.
Tầm nhìn một mảnh trắng xóa, một luồng ánh sáng đỏ nhanh chóng đánh úp về phía bọn họ, thậm chí mắt thường khó có thể nhìn thấy được tốc độ của đối phương.
Một mùi tanh hôi ập vào mặt, con cự mãng dài 50 mét chui lên từ dưới đất.
Tạ Thiên Hành ở phía sau đội ngũ kết trận, hoãn tốc, trọng áp, hỏa diễm, hết trận pháp này đến trận pháp khác tỏa ra quang hoa rực rỡ trên mặt đất. Sau nhiều ngày phối hợp, Khúc Vi cùng ba phù tu đã tạo thành phù trận, lão Từ dùng sinh mệnh kết ra linh phù bay quanh mọi người, bảy đạo phù có thể giúp mọi người phòng ngự được bảy lần công kích mạnh mẽ.
Tiết Yển ngồi trên đất ở phía sau Tạ Thiên Hành, Thất Huyền Cầm đặt nằm ngang trên gối, huyền cầm rung động, một khúc "Phá Trận" bắn ra sát ý lành lạnh. Y tu mặc hắc y tay cầm Tam Hoàn Trường Đao chém ra ba luồng gió, cự mãng bị đau cuộn mình lại, sấm sét đánh ra, nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy.
Kỳ Niệm Nhất ném con gấu trúc tròn vo trên vai tới nơi an toàn, nàng dùng lực không mạnh, gấu trúc sẽ không bị thương.
Gấu trúc nhỏ không có nửa phần linh lực bị ném lên giữa không trung, do kinh sợ mà tay chân quơ loạn xạ, sau khi được ném lên trên một nhánh cây mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Niệm Nhất mở to đôi mắt trắng thuần, giơ lên kiếm trúc.
Không có linh lực, không có thị lực. Nàng chỉ có một mình cùng với năm thanh kiếm.
Trong phòng trà, bầu không khí giữa hai người có chút cứng đờ.
“Mệnh số có thay đổi?” Ngọc Hoa Thanh nở nụ cười, nhưng rất nhanh thu hồi độ cong ở khóe miệng, “Ta không cho phép mệnh số có thay đổi.”
Trước mắt Thiên Cơ Tử là bản đồ sao lấp lánh, trên bản đồ sao có vô số kinh vĩ tuyến đan chéo nhau. Trong đó có ba tuyến gắt gao quấn chặt, đang âm thầm bắt đầu thay đổi, có dấu hiệu tách rời.
Ngọc Hoa Thanh lại cười.
“Phê mệnh này là 20 năm trước tự tay Thiên Cơ Tử các hạ viết xuống, nếu hiến tế nàng ta thì có thể áp chế Thâm Uyên thêm 20 năm.” Lão chậm rãi buông xuống khóe miệng, nói ra từng câu từng chữ, âm cuối có chút khinh thường ngạo mạn, “Đây không phải lần đầu chúng ta làm như vậy, chẳng lẽ lúc này các hạ lại mềm lòng?”
Thiên Cơ Tử nhìn về hư không, nhớ tới một người bị phê mệnh của hắn đưa tới Thâm Uyên làm vật hy sinh. Đó cũng là một tiểu cô nương, gân mạch trên tay dù bị đứt đoạn nhưng vẫn rất yêu kiếm.
Kỳ Niệm Nhất dẫm lên hư không, kiếm phong mạnh mẽ, từng bước đều đạp lên trận pháp Tạ Thiên Hành đã bày ra.
Thân hình thiếu nữ kéo cong như trăng rằm, bay lên không trung xoay người, đồng thời chém xuống 99 luồng kiếm phong.
Nhưng chỉ lưu lại một vệt trắng trên lớp da cứng rắn của cự mãng.
Tạ Thiên Hành nhướng mày: “Băng đông không được, lửa thiêu cũng không cháy, lớp da này thật sự rất dày.”
Một cây hồng anh thương bay tới từ trên cao, nhân lúc cự mãng đang mở to miệng, đáy mắt Lạc Dương vừa mới có một chút mong đợi, đã thấy hồn binh hồng anh thương do sư tỷ biến thành bị răng nanh của cự mãng đánh văng ra, không để lại mảy may thương tổn nào trên người nó.
“Như thế này không ổn, rõ ràng không thể làm nó bị thương.” Mộ Vãn cắn răng, lắc nhẹ trường đao, nhắm thẳng vào cái miệng khổng lồ tanh hôi của con quái vật, thế nhưng trên chuôi đao lại xuất hiện vết rạn nứt.
Hơi ẩm dần tiêu tán, Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng đáp xuống đất, Bất Dạ Hầu chém hết sức cũng không thể cắt được da nó.
Cho dù có sắc bén như thế nào, Bất Dạ Hầu cũng chỉ là một thanh kiếm trúc. Kỳ Niệm Nhất hít sâu một hơi, thu Bất Dạ Hầu về hộp kiếm.
Thay vào đó là một thanh kiếm khác trong tay nàng.
Không đến mức bắt buộc, bình thường nàng rất ít khi dùng thanh kiếm này.
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, những người đang chiến đấu cũng nhịn không được phát ra âm thanh kinh ngạc.
Thanh kiếm này thật sự quá lớn.