Khi để nó trước mặt, thân kiếm còn to hơn mặt Kỳ Niệm Nhất, kiếm dài bốn thước sáu tấc, cộng thêm chuôi và lưỡi kiếm, độ dài không kém Kỳ Niệm Nhất là bao, thân kiếm tối đen không có ánh sáng.
Khoảnh khắc rút kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh nặng nề khiến hô hấp người ta muốn dừng lại.
Trọng kiếm Trầm Uyên.
Thanh kiếm duy nhất trên đời được rèn từ trọng thiết ở Thâm Uyên.
Thiên Cơ Tử im lặng không lâu, chợt hỏi: “Cho dù đích trưởng tử có thiên phú nhất cũng vì thế bị chôn cùng?”
Ngọc Hoa Thanh nhấp ngụm trà, cười nhạt: “So với an nguy của thiên hạ, chẳng qua chỉ là một nhi tử mà thôi.”
Đáy mắt hắn giấu thâm ý: “Hôn ước giữa con ta và nữ nhân kia là do Mặc Quân tự chủ trương, chính là vì muốn đề phòng chúng ta lén ra tay với nữ nhân kia, nhưng nếu như Mặc Quân vũ hóa thì sao?”
Lúc này, mặt trời cũng xuất hiện.
Kỳ Niệm Nhất cảm nhận linh lực yên lặng ba ngày trong khí hải bắt đầu chuyển động.
Không chỉ vậy, linh lực bị độc tố áp chế sau ba ngày, lấy tư thái cực kỳ cường thế mà xoay chuyển.
Ánh sáng từ từ ngưng tụ, kim quang từ từ hiện ra.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Kỳ Niệm Nhất giơ kiếm Trầm Uyên lên.
Thức thứ hai của Thương Lãng Kiếm – Vân Lai Phong Cấp.
Hơi ẩm mỏng manh quét thành gió lốc cuồn cuộn.
Mọi người cảm nhận được luồng linh lực kinh người dâng trào, trọng kiếm tối tăm giống như vạch ra khe hở Thâm Uyên trên không trung.
Ngọc Hoa Thanh bình tĩnh nói: “Nếu nàng không cam tâm chết, ta có thể đích thân ra tay.”
Một trong năm vị Thái Hư mạnh nhất thiên hạ đã nói như vậy.
Kỳ Niệm Nhất đồng thời hạ kiếm, quyển sách trong khí hải bỗng dưng điên cuồng giãy giụa.
“Xích…” Một tiếng rất nhỏ.
Chỉ nhìn thấy cái miệng khổng lồ của cự mãng bị chém ra một cái khe.
Thật ra vết thương cũng không nhẹ.
Nhưng trước mắt, không có âm thanh nào nặng nề và dễ nghe hơn âm thanh của lôi kiếp kết đan.
Lôi vân kết đan ngưng kết trên không trung, cuối cùng Thôn Thiên Mãng cũng cảm nhận được uy hiếp.
Đám tiểu tử Trúc Cơ này trong mắt nó chỉ là món đồ chơi mà thôi. Nhưng khi trọng kiếm xuất hiện, nó cảm thấy có chút bất an.
Sự bất an này càng lớn hơn khi có tiếng sấm rền truyền tới từ không trung.
Cự mãng dài 50 mét giãy giụa xoay quanh trên đất, hất tung mọi người xung quanh ra xa.
Kỳ Niệm Nhất cầm thanh trọng kiếm cao hơn người, trọng kiếm chặt chẽ ghim trên thân cự mãng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây đen, kiếp lôi sắp bổ xuống.
Thanh kiếm kỳ dị này không biết được làm bằng gì, dù không thể giết chết cự mãng nhưng cũng khiến nó không thể giãy giụa trốn thoát.
Thôn Thiên Mãng hoảng sợ, mở miệng nói tiếng người: “Con người, nếu ngươi không chịu buông tay để ngăn cản lôi kiếp, tất cả chúng ta đều sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Kỳ Niệm Nhất cười nhẹ.
Lôi khí mà trọng kiếm mang tới đã bắt đầu phát ra tiếng xè xè kêu vang. Nàng trở tay đem trọng kiếm cắm sâu vào người Thôn Thiên Mãng, máu phun tung tóe.
Mặt nàng không biểu cảm nói: “Con người ta không sợ nhất là bị sét đánh.” Giọng của nàng không lớn, đám người bị hất ra xa không nghe thấy được.
Mộ Vãn nôn nóng gọi lớn: “Đừng động vào mãng xà, nhanh đi ứng phó lôi kiếp!”
Không ai nghĩ tới, ngay lúc này Kỳ Niệm Nhất lại kết đan.
Tạ Thiên Hành mặt mày xám tro bò dậy từ dưới đất, thấy hắc y nữ tu nôn nóng liền vỗ bả vai nàng ta, an ủi nói: “Đạo hữu yên tâm, tiểu sư muội là biến dị lôi linh căn, nàng không sợ thiên lôi.”
Không ngờ rằng Mộ Vãn lại lui ra khỏi hắn ba bước, ánh mắt phòng bị có chút ghét bỏ.
Yêu Hoàng phế đi công pháp của nàng, Tạ Thiên Hành tại sao lại không nghĩ tới việc bắt nàng mô phỏng lại dáng vẻ cầm kiếm của Kỳ Niệm Nhất chứ.
Phu nhân đệ nhất tiên tôn thì thế nào, nàng đã không còn hy vọng có thể chứng được đại đạo nữa rồi.
Mà kẻ này còn cho rằng hắn đã cho nàng vinh quang vô thượng.
Thật nực cười.