Bạch Trạch nhìn từng miệng vết thương trên cơ thể mình mà bị bọn họ cắt từng nhát từng nhát một, chia cơ thể mình ra thành nhiều bộ phận khác nhau.
Bọn họ khoét một ấn ý đỏ tươi ở giữa lông mày của nó ra, cái ấn ký kia biến thành hai cái sừng.
Tiếp theo đó bọn họ cắt đi mái tóc dài trắng như tuyết vẫn còn bị dính với da đầu của nó, mái tóc dài kia sau khi bị tách ra khỏi cơ thể đã biến thành một mảng lông trắng sạch sẽ thuần khiết, giống như một chiếc áo khoác lông vũ.
Sau đó là chặt phần đầu và tứ chi của nó, lọc ra bộ xương trong suốt như viên ngọc kia.
Cuối cùng rút sạch máu trên toàn cơ thể của nó ra, dòng máu màu đỏ vàng mang theo sức mạnh thần thánh lại thuần khiết, khiến bọn họ có cảm giác như đã nhặt được một bảo bối.
Nhưng cho dù là như vậy thì nó vẫn chưa chết.
Năm người thu dọn thi thể của nó cất đi giống như là nhặt được báu vật vậy, nhưng lại luôn có thể cảm giác được ở bên cạnh bọn họ, ở trên đầu của Bạch Trạch, có một cặp mắt đang bình tĩnh quan sát bọn họ.
Ánh mắt của nó lãnh đạm, không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng không có thể hiện ra một chút sự đau đớn nào.
Sau đó, nội tâm năm người kia bị sụp đổ.
Bọn họ không hiểu tại sao bọn họ đã làm đến nước này rồi mà Bạch Trạch vẫn chưa chết.
Đôi mắt kia tựa như một cơn ác mộng, quấn quanh vào tận sâu trong lòng bọn họ.
Vì vậy, bọn họ đành đâm lao thì phải theo lao, dứt khoát cũng khoét luôn hai con mắt kia xuống.
Lần này, cuối cùng không còn cái ánh mắt đáng sợ nào nhìn chằm chằm vào bọn họ nữa rồi.
Năm người thở phào nhẹ nhõm, gặm cắn miếng thịt mà bọn họ cắt xuống của Bạch Trạch giống như là đang trút giận, hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân bọn họ vào lúc này đã chẳng khác gì một con thú dữ cả.
Cũng không hề nhận ra rằng bên cạnh họ có một u hồn đang lởn vởn, vẻ mặt trầm tĩnh như mặt nước, tỉ mỉ quan sát mọi hành động của bọn họ.
Kỳ Niệm Nhất dùng linh lực làm bút, vẽ mấy nét hư không vút lên trời cao, vẽ ra một cái trận bàn ở một nghìn năm trước mà mọi người không ai biết đến.
Thiên Cơ Tử đã sử dụng chính trận pháp này để ghi lại cảnh tượng Ngọc Hoa Thanh khoét bộ xương cốt của Ẩn Tinh.
Không ngờ đến bây giờ nàng lại sử dụng trận pháp này ở đây.
Cặp mắt kia sau khi bị bọn họ khoét xuống thì đã được phong ấn trong hộp ngọc, nhưng cái kiểu cảm giác bị theo dõi này vẫn bám theo họ như hình với bóng.
Đôi mắt này giống như một dấu ấn, cho dù đã bị khoét ra nhưng vẫn đêt lại những dấu vết khó phai mờ trong lòng bọn họ.
Cách một lớp hộp ngọc, Kỳ Niệm Nhất nhìn vào đôi mắt màu vàng kim kia.
Nàng tựa hồ cảm nhận được ý thức của Bạch Trạch.
Sau đó, năm người cắt chia xong thịt của Bạch Trạch, nhưng lại không thể làm gì khác với bộ xương, hai con mắt, bộ lông và sừng của nó.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể tách bộ xương và sừng của Bạch Trạch ra đem đi chôn ở nhiều nơi khác nhau trên đại lục, phong ấn đôi mắt của nó, đưa đến Đông Châu xa xôi.
Bọn họ sợ hãi đôi mắt đó.
Bọn họ không biết rằng vài trăm năm sau, trên mảnh đất Đông Châu này, sẽ thành lập lên một vương triều nhân loại lớn nhất trên đại lục.
Đôi mắt này vào một nghìn năm sau cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa.
Phần lông còn lại bị chính bọn họ giữ lại.
Đây là thứ có tính công kích yếu nhất ở trong bộ di hài của Bạch Trạch, cũng là thứ duy nhất mà bọn họ có thể kiểm soát.
Cuối cùng, bọn họ quyết định rót phần máu bị rút ra của Bạch Trạch vào cơ thể của con cháu đời sau của mình.
Trong lúc rót máu, Kỳ Niệm Nhất phát hiện, trên người năm tu sĩ này đột nhiên xuất hiện một cỗ tà khí nồng nặc.