Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 545 - Chương 545. Chương 545

Chương 545. Chương 545 Chương 545. Chương 545

Trong thiên nhãn là một màu đỏ tím đục ngầu bao phủ cơ thể bọn họ.

Luồng ma khí kia đã nhuộm kín dòng máu của thần linh thiêng ở trong tay bọn họ, nương theo đó mà truyền vào cơ thể của con cháu đời sau của bọn họ.

Giết thần, chắc chắn sẽ phải trả một cái giá đắt.

Nhưng cái giá này không phải do bàn tay của vị thần mà bọn họ giết hại đưa ra.

Mà là ma khí được tạo ra do năm tên tham lam giết thần này, ở trong sự sự hãi và điên cuồng tột cùng sau khi gây ra tội ác tày đình và bị thần minh theo dõi.

Loại ma khí như thế này sẽ nương theo dòng máu của thần được rót vào trong cơ thể của con cháu đời sau của bọn họ, truyền từ đời này sang đời khác, mãi quấn lấy đời sau của bọn họ.

Không bao giờ được bình yên.

Trong cái quá trình này, sau khi trái tim kia bị móc ra cuối cùng cũng trở nên ấm áp, nhịp tim luôn luôn đậm cũng đột nhiên bị biến mất.

Năm tên giết Thần không để ý tới, vốn dĩ bọn họ đã sợ hãi rồi chỉ muốn tránh ra thật xa.

Bọn họ mang trong mình tham vọng vô biên, được chính đạo phi thăng, trở thành nhóm tu sĩ phi thăng thiên thứ hai trên đại lục này ngoài nhóm yêu tu phi thăng đầu tiên ăn nhầm thịt của Bạch Trạch.

Cũng là nhóm tu sĩ phi thăng cuối cùng.

Kỳ Niệm vừa xem xong tất cả, hốc mắt đỏ bừng nhưng mắt lại khô khốc, không có một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Nàng nhìn chằm chằm về hướng nhóm người phi thăng, nhớ kỹ lại diện mạo của năm người này.

Văn, Tống, Nhiễm, Thanh, Diệp.

Năm đại gia tộc ban đầu.

Cuối cùng nàng cũng đã nhìn rõ khuôn mặt của năm người này.

Khi mọi thứ kết thúc, Kỳ Niệm Nhất đang chuẩn bị thoát khỏi ảo ảnh, nàng nghe thấy một thì thầm của Thần kỳ ảo và thần thánh.

“Ngươi đến rồi.”

Khung cảnh trước mắt mờ nhạt dần, dần dần biến thành một mảnh trắng xóa mờ mịt.

Kỳ Niệm Nhất nghe được ở trong tiềm thức của mình, xuất hiện cái âm thanh này.

Giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo, như thể đến từ trên bầu trời.

Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi… còn sống sao?”

“Sống chết đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì cả, cho dù thân thể có chết đi cũng không thể xóa bỏ được ý thức của ta.”

Kỳ Niệm Nhất: “Nếu như ý thức của người vẫn còn, vậy là đã quay trở lại tiên giới rồi sao?”

Giọng nói của Bạch Trạch lãnh đạm chậm rãi, vẫn không có chút cảm xúc nào: “Không, ý thức của ta đã biến thành vạn vật từ lâu rồi.”

“Ta là vạn vật, vạn vật cũng là ta. Đây là phía cuối của con đường, ý nghĩa thực sự của vĩnh hằng, theo nghĩa này thì ta sẽ vĩnh viên không bao giờ bị tiêu diệt.”

Kỳ Niệm Nhất nhất thời không nói nên lời .

“Một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành ta, tiếp tục dấn thân vào con đường này.”

Kỳ Niệm Nhất rũ mắt xuống, suy nghĩ hồi lâu.

“Ngươi chính là người thứ hai thực sự đi được tới trước mặt ta, nhưng trong lòng lại có sự kháng cự giống như nhau.”

Kỳ Niệm Nhất đại khái đoán được người phía trước là ai, nhưng lại vô thức hỏi: “Làm sao ngươi lại biết được là ta không muốn?”

Nàng nói xong mới nhận ra rằng mình đã hỏi một câu ngu ngốc.

Nàng còn có thể nghe thấy lời nói trong lòng của mọi người.

Huống chi là Bạch Trạch chân chính.

“Ngươi nói ta sẽ trở thành ngươi, đi trên con đường của ngươi, ý của ngươi là sau khi cơ thể chết đi, đạo hạnh biến mất thì ý thức sẽ biến thành vạn vật của đất trời à?”

Kỳ Niệm Nhất nói đến đây, hơi ngừng một chút, chậm rãi nói: “Nếu như là như vậy thì ta không muốn.”

“Ta chưa bao giờ hiểu được ý muốn của thần minh, chẳng qua chỉ là một phàm nhân không thể bình thường hơn được nữa, ngươi nói con đường này chính là đại đạo duy nhất, ta không tin.”

“Con đường của ta, ta sẽ tự mình đi.”

Không gian trắng xóa yên tĩnh hồi lâu, Kỳ Niệm Nhất không nghe được lời tiếp theo của Bạch Trạch, nhưng lại nhìn thấy ảo ảnh trước mắt tan biến dần, ý thức của nàng trong nháy mắt trở lại hiện thực.

Bình Luận (0)
Comment