Nàng nắm đóa hoa Lạc Anh và dán nó vào giữa hai lông mày.
Thần lực vô cùng thuần khiết tràn vào trong cơ thể nàng.
Những cánh hoa của đóa Lạc Anh chín cánh bắt đầu rơi rụng, mỗi cánh hoa rơi xuống giống như là một chiếc lông vũ từ một vì sao rơi xuống, không rơi xuống đất mà đan xen trong không trung, dệt thành một chiếc áo lông vũ.
Chiếc áo lông vũ từ trên trời rơi xuống, bao phủ lấy cơ thể của nàng, nhẹ như không khí, hóa thành một luồng ánh sáng trắng, hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Kỳ Niệm Nhất.
Mái tóc dài của nàng dần dần phai màu, biến thành màu trắng bạc lóng lánh, thậm chí đến cả lông mi cũng được phủ lên màu của tuyết.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy thần lực cuộn trào dữ dội đang tràn vào trong cơ thể của nàng, lấp đầy khoảng trống cuối cùng của Kiến Long Môn.
Ban ngày trời quang mây tạnh, đột nhiên có sấm sét.
Sự thay đổi chỉ diễn ra trong chốc lát.
Ba phó tôn ngưng lại một lúc, sau đó lập tức đi về phía cung điện nơi cất giữ thánh vật, cơ thể lóe lên một cái là đã đến phía trước cung điện của nàng.
Tinh Thiên Nam kinh ngạc nhìn bọn họ đột nhiên xuất hiện, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy ba phó tôn lao vào như một cơn gió.
Nguyên Ninh Tôn Giả cả người đều đang run lên, hắn ta nghiêm nghị nói: “Nàng ta rốt cuộc là ai vậy? Tại sao nàng ta có thể hấp thu thánh vật! Đến ngay cả Thư Ca cũng chỉ có thể sử dụng mà không thể làm tới được bước này.”
Thanh Di Tôn Giả vẻ mặt trầm như mặt nước: “Cái này không quan trọng, điều quan trọng là bắt buộc phải làm cho nàng ta trả lại thánh vật!”
Đây là cái gốc để lập thân của tất cả những người mang huyết mạch như bọn họ.
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, bọn họ mới vừa xông vào trong cung điện đã nhìn thấy nữ tu sĩ tóc trắng với con ngươi màu vàng lạnh nhạt quay người lại, liếc nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt kia chứa đựng thần lực, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Kỳ Niệm Nhất nhìn lên bầu trời, những đám mây cuồn cuộn, tia chớp và bóng sấm chớp lóe lên, vang lên tiếng ầm ầm.
Nàng nhẹ giọng nói: “Cho dù ba vị có vấn đề gì, thì trước tiên xin hãy đợi một lát.”
“Ta sắp độ kiếp rồi.”
Tiếng sấm sét vang lên, phong vân thay đổi, khiến cho Nam Cảnh rung chuyển không ngừng.
Trong tĩnh thất, những người dần dần tỉnh lại dưới sự điều trị của đại y sư nghe thấy những tiếng động như vậy, nhao nhao bước ra bên ngoài, ngây người bởi vì sắc trời ở bên ngoài.
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng bàn tay đầy những tia chớp.
Từ xa xưa, việc vượt qua tầng Kiến Long Môn đã vô cùng khó khăn.
Từ khi tu hành cho đến nay, thiên kiếp khó vượt qua nhất lại đến một cách bất ngờ trong hoàn cảnh như vậy.
Rất nhiều người ở Thần Điện cũng đến tập trung ở trước cung điện nơi cất giữ thánh vật, nhìn thấy nữ tu sĩ tóc trắng mắt vàng kia nói với ba vị phó tôn: “Ta nghĩ đây không phải là một nơi phù hợp để độ kiếp. “
Thiên kiếp của Kiến Long Môn đủ để nghiền nát cái tòa Thần Điện này thành bột mịn.
Ở đây có nhiều người như vậy, đến lúc đó rất có thể sẽ đều chết hết dưới thiên lôi.
Sắc mặt Thanh Di Tôn Giả trong chốc lát trở nên xanh mét, Hoa Khê Tôn Giả bất đắc dĩ nói: “Vẫn mong hãy kìm chế một lát, đi theo ta đi.”
Nguyên Ninh Tôn Giả thấy nhiều người đứng vây xem như vậy, trầm giọng nói: “Tất cả đều không nghe thấy sao? Còn không mau nhường đường!”
Trong đám đông, đám người Diêu Quang nhìn thấy sự thay đổi trên mái tóc của Kỳ Niệm Nhất, trong lúc kinh ngạc, trước khi Kỳ Niệm Nhất đi theo Hoa Khê Tôn Giả rời đi, đã ném cho Diêu Quang một ánh mắt.
Ý là bảo nàng ta đi báo bình an với Thượng Quan Hi.
Thiên lôi uy hiếp ngay ở đỉnh đầu, nàng không thể nói thêm một chữ nào nữa, ngay sau đó liền đi theo phía sau Hoa Khê Tôn Giả, biến mất ở trước mắt mọi người.