Để lại một nhóm người ngơ ngác nhìn nhau.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Có phải nàng ấy đã kiên trì được một canh giờ không?”
“Vừa nãy ta loáng thoáng nghe được bọn họ nói là thánh vật đã bị mất rồi?”
Nhưng không ai có thể cho bọn họ câu trả lời nữa.
Hai người di chuyển rất nhanh, thân ảnh lóe lên một cái đã rời khỏi chính điện của Thần Điện, xuất hiện ở một nơi tương đối rộng rãi phía sau Thần Điện.
Sau khi Hoa Khê Tôn Giả dừng lại liền ném cho nàng mấy viên đá áp trận: “Thiên kiếp của Kiến Long Môn cực kỳ nguy hiểm kì dị, ta sẽ làm hộ pháp của ngươi, dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể chết ở đây.”
Bọn họ vẫn không rõ tại sao cô gái này lại có thể hấp thụ được thánh vật.
Không thể để cho thánh vật bị phá hủy trong tay nàng.
Kỳ Niệm Nhất cũng không quay đầu lại, chỉ yên lặng nhìn Thiên Cung một lát, nhẹ giọng nói: “Nếu đã như vậy thì làm phiền tiền bối rồi.”
Hộ pháp trận đã bố trí xong, nàng khoanh chân ngồi ở giữa trận, quy khí nhập hải, Tử Phủ mở rộng, điên cuồng hấp thụ linh khí xung quanh.
Bên cạnh nàng thậm chí có vài vòng xoáy linh khí xuất hiện, xé rách không gian, mơ hồ xuất hiện những vết nứt như hố đen.
Hoa Khê Tôn Giả nhìn nàng, kinh hãi không thôi.
Thiên kiếp lần này của Kiến Long Môn không phải là có thể dùng hai từ “hung hiểm” để hình dung.
Hai vị tôn giả còn lại sau đó cũng chạy đến, nhìn thấy tình hình này, sắc mặt đều thay đổi.
“Thiên lôi sao lại có thể tích tụ lâu như vậy được? Nàng ta có thể chống đỡ được đến tia thiên lôi cuối cùng không?”
Thiên lôi tích tụ càng lâu thì khi đánh xuống uy lực sẽ càng đáng sợ.
Lúc này Kỳ Niệm Nhất đã hoàn toàn ngăn chặn âm thanh từ thế giới bên ngoài.
Bên tai nàng chỉ còn lại tiếng sấm và tiếng hô hấp bình tĩnh của chính mình.
Thân ở ngay phía giữa phong bão, nàng cảm nhận được một cách sâu sắc hơn bất kỳ ai hết.
Sức mạnh như muốn xé tan tất cả mọi thứ của thiên lôi bao bọc lấy nàng, kín kẽ không có chỗ hở, đè ép khiến cho người ta không thể thở nổi.
Lần này chỉ e rằng sẽ rất nguy hiểm.
Tích tụ được hồi lâu, thiên lôi vẫn chưa hề giáng xuống.
Phạm vi của đám mây thiên lôi âm u lan rộng từ thành Lạc Ảnh ra toàn bộ Nam Cảnh.
Lúc này rõ ràng đang là ban ngày, nhưng lại đã tối tăm không có ánh sáng.
Người dân Nam Cảnh đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, mây sấm vẫn không ngừng gào thét cuồn cuộn trên bầu trời giống như một con rồng xám đen.
Kỳ Niệm Nhất Di đã nhắm mắt lại.
Lời nói kia của Bạch Trạch cứ quanh quẩn mãi ở trong lòng nàng.
Sau khi cơ thể của thần minh chết đi, ý thức sẽ biến thành vạn vật trong đất trời, trải rộng ở khắp mọi ngóc ngách trong đất trời này.
Mà nàng có thể gánh vác sức mạnh của thân thể Bạch Trạch.
Vậy nàng có thể khiến Bạch Trạch sống lại được hay không?
Ý nghĩ đáng sợ như vậy dường như đã bị ông trời biết được, cùng lúc đó, tia thiên lôi thứ nhất hung ác giáng xuống.
Kỳ Niệm Nhất trong nháy mắt mở mắt ra, thanh kiếm cũng lay động theo tiếng lòng, ngăn cản thiên lôi trong chốc lát.
Lần thiên kiếp này, không dựa vào sức mạnh thể chất chống đỡ giống như bình thường được nữa.
Trước khi hai tia thiên lôi cuối cùng giáng xuống, nàng bắt buộc phải đảm bảo rằng cơ thể đang ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Sau khi tia thiên lôi thứ nhất giáng xuống, lại trực tiếp tạo ra một tấm lưới sấm sét ngay trên mặt đất, tất cả các sinh vật trong phạm vi vài dặm đều lui tránh ra, không dám tiến lại gần một bước nào cả.
Ngay cả Hoa Khê Tôn Giả cũng vậy.
Tia thiên lôi đầu tiên đã phá hủy hộ pháp trận rồi.
Bọn họ nhìn về hướng bóng dáng của người kiếm tu tóc trắng ở phía xa, trong lòng đã hiểu rõ.
Thiên lôi vô tình, nếu họ can thiệp, nếu bọn họ nhúng tay vào, không chỉ tự làm mình bị thương mà còn ảnh hưởng đến độ kiếp của nàng.