Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.
Nguyên Ninh Tôn Giả ngẩng đầu, vẻ mặt trầm trọng nói: “Thiên kiếp của Kiến Long Môn hẳn là có mười tám tia thiên lôi, đây mới là tia đầu tiên, nàng còn phải chịu đủ đấy.”
Hắn ta nhẹ nhàng thở dài: “Sư tỷ, thiên kiếp không thể xong trong một ngày được đâu, ba người chúng ta thay phiên nhau hộ pháp cho nàng đi.”
Ba vị phó tôn của Thần Điện sẽ làm hộ pháp, cái sự đãi ngộ này đến ngay cả Tinh Hải Bắc cũng chưa từng có.
Càng về sau, mỗi tia thiên lôi càng mất nhiều thời gian để tích tụ hơn.
Không biết đã qua bao lâu, bầu trời Nam Cảnh vẫn chưa sáng, Hoa Khê Tôn Giả nghe bên tai vang lên tiếng sấm chấn động.
Tia thứ bảy rồi.
Nàng ta nhìn Kỳ Niệm Nhất, lại có chút kinh ngạc: “Ta chưa từng thấy có bao nhiêu người có thể đón nhận thiên lôi một cách dễ dàng như vậy.”
“Người nữ nhân này đã được định sẵn là người siêu phàm.”
Trong Thượng Quan gia, Thượng Quan Hi đang nói chuyện bí mật với một nữ tử.
Nữ tử này cả người mặc một bộ trang phục màu đen, tóc dài buộc lên cao, để lộ ta đôi mắt mèo lạnh lùng.
Bạch Vũ nhìn Thượng Quan Hi, trong mắt viết đầy dòng chữ không tin tưởng nàng ta.
Thượng Quan Hi mỉm cười dịu dàng, nhấc tay rót một tách trà cho Bạch Vũ: “Nếu đây không phải đây là cách duy nhất thì ta cũng sẽ không mạo hiểm trực tiếp đến tìm các ngươi.”
Bạch Vũ nhướng mày, nghi ngờ nói: “Ngươi có thể khai ra ta, lợi dùng điều này để phủi sạch quan hệ với chúng ta, nhân tiện còn có thể giúp cho Thượng Quan gia có thể lập công trong việc tiêu diệt toàn bộ Quang Phục Hội, cớ sao lại không làm vậy nhỉ?”
Thượng Quan Hi nhìn nàng ta khẽ cười nói: “Quả thực đây chính xác cũng là một cách, nhưng ta không thích.”
Nàng ta rũ mắt xuống, cười nhạt nói: “Con người này của ta thích đánh cược. Sau khi trước mặt ta đã có một lựa chọn tốt nhất mà có lợi ích càng lớn hơn, các phương pháp khác có thể sẽ an toàn, nhưng lại không còn đủ sức thu hút ta nữa.
“Sao nào, hợp tác chứ?” Thượng Quan Hi nói từng câu từng chữ một: “Nếu các ngươi đã có thể chấp nhận một người mang huyết mạch cấp cao như nàng làm người đứng vị trí thứ hai trong Quang Phục Hội, điều đó có nghĩa là nếu nàng nắm quyền thì Quang Phục Hội và Thần Điện có thể hòa giải và liên thủ, đúng chứ?”
Bạch Vũ lạnh lùng liếc nhìn, khẽ gật đầu, coi như là thể hiện thái độ.
Thượng Quan Hi: “Quang Phục Hội của các ngươi có người, mà Thượng Quan gia của ta có tiền có danh tiếng, ngươi và ta liên thủ, đích thân đưa nàng đến vị trí Thần Tử, đối với cả ba bên mà nói, tất cả mọi người đều có lợi.”
Nàng ta vẫn bình tĩnh, dám dùng tu vi Kim Đan một mình đối mặt với một Đại Năng Kiến Long Môn.
Đối phương còn là người đứng đầu của Quang Phục Hội, có mối bất hòa được tích lũy qua từng năm tháng với người mang huyết mạch, nếu không thể đạt được thỏa thuận, đối phương rất có thể sẽ xuống tay giết chết nàng ta để không bị bại lộ bí mật.
Nhưng nhìn nàng ta trông có vẻ rất điềm tĩnh.
Bạch Vũ hơi nheo đôi mắt mèo lại, nhìn nữ tử trước mặt.
Từ trên người nàng ta, chỉ có thể nhìn thấy một trạng thái như là trong lòng đã có dự tính, lại không hề có một chút sợ hãi nào.
Một lúc lâu sau, Bạch Vũ mới mở miệng nói: “Ngươi định làm như thế nào?”
Thượng Quan Hi cười nhẹ: “Thời gian cấp bách, vẫn phải cần mượn người của các ngươi dùng một chút.”
Vân Niệm, à không, nên gọi nàng là Kỳ Niệm Nhất.
Rắc rối thực sự với danh tính của nàng là nàng không phải là người Nam Cảnh.
Mặc dù ngày hôm đó nàng ta đã quyết định đánh một canh bạc lớn, nói với Kỳ Niệm Nhất rằng cho dù nàng là một con hung thú thì chỉ cần nàng có thể trở thành Thần Tử, người dân Nam Cảnh đều sẽ chấp nhận nàng.
Nhưng trên thực tế muốn đạt được hiệu quả như vậy thì phía sau vẫn phải nỗ lực rất nhiều.