Kỳ Niệm Nhất vẫn luôn nỗ lực một mình ở trong hội Thánh Huy.
Trước mắt cũng cần nàng đứng ra giúp một tay.
Sau khi Thượng Quan Hi nói ngắn gọn kế hoạch của mình, trong mắt Bạch Vũ xoẹt qua vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu: “Hiểu rồi, ta sẽ làm như vậy, cứ giữ liên lạc.”
Sau đó giống như là thân ảnh bị nhạt dần đi trong màn đêm.
Sau khi nàng ta rời đi, Thượng Quan Hi ngồi xụi lơ xuống ghế, lồng ngực phập phồng.
Nàng ta duỗi tay ra, lòng bàn tay vẫn luôn được giấu trong ống tay áo gần như đã bị nàng ta cấu đến chảy máu.
Thượng Quan Hi lẩm bẩm: “Kiến Long Môn... khí thế thật đáng sợ, may là không bị phát hiện.”
Không bị phát hiện, nàng ta thực ra rất sợ hãi.
Đúng lúc này, Diêu Quang đi tới tìm nàng ta, nói cho nàng ta biết Kỳ Niệm Nhất đã đột phá lên Kiến Long Môn ngay trong vòng kiểm tra cuối cùng của hội Thánh Huy, độ kiếp ngay tại chỗ, hiện tại xuất hiện sắc trời thay đổi một cách kỳ dị như vậy là bởi vì nàng.
Đầu óc Thượng Quan Hi choáng váng, trở nên trống rỗng.
...
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Những đám mây âm u của thiên lôi vẫn chưa tan.
Ba phó thần thay phiên nhau bảo vệ cho nàng.
Nhưng thực ra, đối với Kỳ Niệm Nhất bây giờ mà nói, có người bảo vệ hay không cũng không quan trọng.
Thiên lôi đã phá hủy hộ pháp trận từ lâu rồi.
Nguyên Ninh Tôn Giả nín thở: “Tia thiên lôi cuối cùng rồi.”
Ba ngày trôi qua, bọn họ nhìn nữ kiếm tu tóc bạc mình đầy thương tích kia, trong lòng cũng sinh ra sự kính trọng đối với một tiểu bối trẻ tuổi như vậy.
Hai mươi tia thiên lôi đầu tiên, nàng chặn bằng thanh kiếm của mình.
Năm tia sau đó, nàng lại cố chống đỡ bằng cơ thể của mình.
Cho dù nàng là Lôi Linh Căn, thiên lôi giáng ở trên người nàng cũng sẽ không làm cho cơ thể nàng bị tê liệt, nhưng những vết thương và đau đớn gây ra lại không hề giảm bớt được chút nào.
Bị thiên lôi đánh bay ra ngoài, Kỳ Niệm Nhất khó khăn đứng lên, cười khổ nói: “Lúc trước thích dẫn dụ thiên lôi để đối phó với người khác, bây giờ tất cả lại trả hết lại lên người của ta.”
Lại thêm một tia thiên lôu nữa giáng xuống, giáng mạnh lên người nàng.
Toàn thân Kỳ Niệm Nhất run rẩy kịch liệt, thiên lôi làm cho cả người nàng trong nháy mắt trở nên cháy đen, rất nhanh sau đó lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, tái tạo lại phách thể cho nàng, kim tuyến vô hình quấn quanh cơ thể nàng, làm cho nàng phục hồi như cũ.
Sau tia thiên lôi này, nàng nằm trên mặt đất, bất động hồi lâu, không rõ là sống hay đã chết.
Đúng lúc này, Thiên Tôn vẫn đang ngủ say ở trong thang trời Cửu Tiêu đã được đóng lại, đột nhiên thức tỉnh.
Nhưng đôi mắt của nàng đã cực kỳ đục ngầu, pha lẫn với màu máu đen nhánh, thân ảnh khẽ lóe lên, đi đến Thần Điện.
Mặc Vô Thứ đang nói chuyện bí mật với Bạch Vũ ở ngoài thành, dường như cảm nhận được điều gì đó, nhíu mày, cũng đi về hướng Thần Điện.
Mà sau khi trở về Văn gia, Văn Tân Linh đã chờ đợi một lúc lâu rồi cuối cùng cũng nhận được bức mật thư mà nàng ta điều tra thân phận của Vân Niệm kia, được gửi đến từ bên ngoài cảnh giới.
Sau khi đọc bức mật thư này xong, thoáng chốc vừa mừng vừa sợ, sau đó lập tức chạy về phía Thần Điện.
Trong chốc lát, gió và mây tụ lại, tất cả đều hướng về phía Thần Điện.
Bên ngoài cách Thần Điện không xa, nơi Kỳ Niệm Nhất độ kiếp, Nguyên Ninh Tôn Giả run giọng nói: “Nàng rõ ràng có năng lực đánh tan thiên lôi, tại sao lại phải dùng thân thể để ngăn cản?”
Hoa Khê Tôn Giả thở dài: “ Khi vượt lên Kiến Long Môn, sự thống khổ phải chịu đựng lớn bao nhiêu thì thu hoạch sau khi hóa thần sẽ càng lớn. Mười tám tia thiên lôi, sáu tia đầu doanh khí đúc phủ, sáu tia ở giữa là rèn luyện xương cốt và thể xác, sáu tia cuối cùng là gột rửa và ngưng thần.