Một quyền này vừa tàn nhẫn vừa dữ dội, đánh cho Phi Bạch bay thật xa, rơi vào lối vào hành lang trong Thần Điện.
Kỳ Niệm Nhất kinh ngạc nhìn Mặc Vô Thư, linh lực toàn thân hắn cháy thành một ngọn lửa, khác với lúc trước, thân thể hắn cũng nhạt đi, nhìn không giống người thật.
Mặc Vô Thư nhìn Phi Bạch sau khi rơi xuống lại bay đến đây, cười lạnh nói: “Là linh thể thì không đánh huynh?”
Hắn phủi ống tay áo, lạnh nhạt nói: “Làm như chỉ có huynh là linh thể.”
Phi Bạch bay trở về, một bụng lời còn chưa nói, nhìn thấy Mặc Vô Thư thành cái dạng này cũng tá hỏa: “Đệ xảy ra chuyện gì? Sao đệ cũng biến mình thành cái dạng này!?”
Hắn vươn tay muốn cảm thụ một chút vì sao Mặc Vô Thư đột nhiên biến thành linh thể, lại bị Mặc Vô Thư nghiêng đầu tránh đi.
Mặc Vô Thư ghét bỏ nói: “Đừng đánh đồng ta cùng với huynh, ta là dùng công pháp đặc thù luyện ra, không giống huynh.”
Hắn nhướng mắt một cái, ý tứ trong mắt rõ ràng.
Không giống như huynh, chủ động từ bỏ thân thể mình.
Phi Bạch đau lòng nói: “Đệ thay đổi rồi.”
Hắn bắt đầu nhớ lại chuyện cũ: “Trước kia đệ đơn thuần, đáng yêu, dễ lừa lắm, ta nói cái gì thì đệ tin cái đó.”
Mặc Vô Thư thấy hắn muốn nhắc lại lịch sử đen tối của mình, thì nét mặt trầm xuống, lông mày nhảy dựng lên: “Đã như vậy rồi, đừng vạch trần quá khứ nữa được không.”
Mặc Vô Thư xoay người lại, lồng ngực phập phồng, tâm tình rất không dễ chịu.
Ba trăm năm không gặp, vừa thấy mặt đã bị Vân Dã làm tức giận.
Mặc Vô Thư đưa lưng về phía Vân Dã để bình tĩnh một lát, sau đó xoay người lại, trịnh trọng nói: “Không được, ta không bình tĩnh được.”
Phi Bạch chậm rãi nhướng mày, hai đôi mắt tương tự nhìn nhau, im lặng một lát, sau đó cùng lúc ra chiêu!
Bình tĩnh không được, phải đánh một trận mới được.
Kỳ Niệm Nhất nhìn trái nhìn phải, mặt không đổi sắc nhìn hai nam nhân này không nói hai lời liền đánh nhau.
Nàng nhìn cảnh tượng hỗn loạn của Thần Điện cách đây không xa, vô cùng không nói nên lời.
Nam nhân các người có thể đáng tin cậy hơn một chút được không.
Kỳ Niệm Nhất nghiêm mặt đi qua dọn dẹp đống hỗn độn này.
Thượng Quan Hi là người đầu tiên xông tới, thấy nàng an toàn không việc gì, yên tâm: “Cũng may không có việc gì.”
Nàng ta làm vẻ ‘nghĩ mà sợ quá trời’ và nhào lên ôm Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất bị cái ôm này của nàng ta làm cho ngây người, không hiểu tại sao Thượng Quan Hi đột nhiên nhiệt tình như vậy, chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thì thầm: “Không biết Tân Thiên Hạo và Văn Tân Linh nắm giữ cái gì, có lẽ sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất hơi tối xuống, trên mặt lộ vẻ đã hiểu rõ.
Thượng Quan Hi nói xong thì buông tay, lui ra một bước.
Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn Tân Thiên Hạo và Văn Tân Linh trong góc, Thiên Thính mở ra, thu tiếng lòng của hai người này vào tai, nghe được tính toán hiện tại của bọn họ.
Nàng đoán không sai.
Nàng đến Nam Cảnh bất quá mới mấy tháng, không có kết thù gì, nếu hai người này nắm được bí mật gì, thì ngoại trừ cùng thân phận của nàng, sẽ không còn chuyện gì khác.
Kỳ Niệm Nhất vỗ nhẹ tay Thượng Quan Hi, thấp giọng nói: “Ta biết rồi, yên tâm, không sao đâu.”
Kỳ Niệm Nhất tin chắc sau lần gặp mặt hôm nay, nàng thật sự sẽ giống như Thượng Quan Hi nói, bất luận là người của Quang Phục Hội hay là người bên ngoài Nam Cảnh, cho dù nàng là hung thú đi chăng nữa, cũng không ai có thể ngăn nàng lên làm Thần Tử.
Nàng tháo phát quan ra, buộc lại mái tóc dài đang tản ra, khi ngón tay xuyên qua sợi tóc trắng như tuyết, động tác của nàng dừng lại một nhịp.
Nó khác với với trạng thái thỉnh thoảng chuyển thành màu tóc trắng trước khi kích hoạt huyết mạch
Lần này... hình như không đổi được nữa rồi.
Trên không trung, hai nam nhân, à không, là hai linh thể, còn chưa đánh xong.
Kỳ Niệm Nhất ở trong lòng nói với Phi Bạch: “Bên ta có chút việc, hai người cứ từ từ đánh, không cần vội.”