Phi Bạch vốn dĩ đang so chiêu với Mặc Vô Thư, nhìn thấy phản ứng bình thản của nàng, thiếu chút nữa lộ sơ hở bị Mặc Vô Thư đá bay ra ngoài.
Lúc quay đầu, Kỳ Niệm Nhất đã biến mất trước mắt bọn họ.
Cứ, cứ bình tĩnh như vậy?
Nàng hoàn toàn không ngăn cản một chút nào sao?
Qua mấy trăm hiệp, hai người vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng nhàm chán thu tay lại, bốn mắt nhìn nhau, khi nhìn khuôn mặt có chút tương tự mình của đối phương, bỗng thấy tâm tình vô cùng phức tạp.
Cuối cùng Mặc Vô Thư nhìn Vân Dã một hồi, nhẹ giọng nói: “Còn sống là tốt rồi.”
Phi Bạch nhíu mày hỏi: “Thân thể của đệ đâu?”
Mặc Vô Thư rũ mắt, ra vẻ không sao cả nói: “Ở Thâm Uyên a, chỗ đó toàn là dựa vào bản thể của ta trấn áp bọn họ, ta không thể đi ra, nên chỉ có thể rút một chút phần hồn trong con rối thế thân ra.”
Phi Bạch lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn hiểu rõ đệ đệ, nếu như không phải tình thế bắt buộc, Mặc Vô Thư sẽ không dễ dàng rời khỏi Thâm Uyên.
Mặc Vô Thư hờ hững liếc hắn một cái: “Suy đoán lúc trước của huynh không sai, bên trên yêu ma quỷ quái Ảnh Họa, sinh vật Thâm Uyên còn có cấp cao hơn.”
Phi Bạch nhíu mày: “Đệ gặp rồi?”
Mặc Vô Thư ấn mi tâm, trầm giọng nói: “Không có chân chính chạm mặt, nhưng mấy năm này, ta cảm giác đã giao thủ với bọn họ rất nhiều lần.”
“Là dạng sinh vật Thâm Uyên gì?” Phi Bạch hỏi: “Si Mị tứ chi khô gầy, đầu lâu cực lớn, miệng đầy răng sắc, có thể dễ dàng cắn đứt xương người. Võng Lượng toàn thân máu đỏ, sở thích uống máu. Ảnh Họa vô sắc vô thể, thế nhưng nó làm ô nhiễm thần hồn, làm người ta khó lòng phòng bị. Sinh vật Thâm Uyên cấp cao là cái gì?”
Mặc Vô Thư im lặng hồi lâu mới quay đầu lại, giọng hắn khàn khàn: “Là người.”
Phi Bạch sửng sốt.
“Ta canh giữ ở Thâm Uyên hai mươi năm, chưa chân chính chạm mặt với bọn họ, nhưng ta mơ hồ cảm giác được, yêu ma quỷ quái mỗi lần tấn công có tổ chức, thì sau lưng đều có sinh vật Thâm Uyên cấp cao chỉ huy.
Sau khi ta hóa thân thành linh thể, có thể cảm giác ý thức bọn họ tồn tại, nhưng ta vẫn không tìm được bọn họ ở nơi nào.”
Phi Bạch hít sâu một hơi: “Sao có thể...”
“Trước đó, ta một mực không có cách nào xác định, nhưng ta luôn cảm giác có một ý thức mà ta rất quen thuộc cứ quanh quẩn xung quanh ta. Sau đó ý thức kia đột nhiên biến mất, ta đuổi theo cái ý thức đó và rời khỏi Thâm Uyên, một đường đi thẳng tới Nam Cảnh, cuối cùng lại mất dấu.”
Ánh mắt hắn xa xăm: “Trước đây ta vẫn có một ý nghĩ hoang đường, đến khi ở trên Cửu Tiêu Thiên Thê tận mắt nhìn thấy một màn kia, ta mới dám chính thức xác định ý nghĩ này.”
Phi Bạch nhìn đệ đệ, đôi môi Mặc Vô Thư khẽ mở, nói ra suy đoán tương đối đáng sợ.
Nếu như suy đoán này truyền ra ngoài, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu khủng hoảng.
Hắn nói: “Ta cảm thấy, những người được coi là phi thăng một ngàn năm trước, căn bản không có phi thăng.”
Suy đoán đáng sợ như vậy khiến trái tim Phi Bạch trầm xuống từng tấc một.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn đệ đệ, để Mặc Vô Thư nói ra lời còn lại.
“Cửu Tiêu Thiên Thê nối liền Thâm Uyên lên thang trời, phía cuối con đường phi thăng của Nam Cảnh là Thâm Uyên. Nhưng Thâm Uyên là sau khi mấy người kia phi thăng mới xuất hiện, cho nên có thể hay không...”
Phi Bạch ánh mắt trầm ngưng: “Ý đệ nói, là bởi vì bọn họ phi thăng, mới sinh ra Thâm Uyên?”
Mặc Vô Thư nhẹ nhàng gật đầu.
“Căn bản là không có tiên lộ, người phạm vào tội giết thần, dựa vào cái gì phi thăng? Cái gọi là phi thăng, cái gọi là Thiên Môn, chẳng qua là mở ra cửa địa ngục Thâm Uyên.”
Gió mùa đông hiu quạnh cuốn theo là khô bay qua trước mặt bọn họ, hiện tại hai người họ là linh thể, không cảm nhận được làn gió thê lương này, nhưng trong lòng họ còn lạnh lẽo hơn khung cảnh hiện tại.