Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 559 - Chương 559. Chương 559

Chương 559. Chương 559 Chương 559. Chương 559

Phi Bạch nhíu chặt mày: “Ngươi gặp được rồi?”

Mặc Vô Thư đưa tay ấn vào khoảng giữa đầu lông mày, trầm giọng: “Mặc dù chưa chạm mặt trực tiếp, nhưng mấy năm nay, ta cảm tưởng như bản thân đã giao thủ với họ vô số lần rồi.”

“Chúng là loại sinh vật nào ở Thâm Uyên thế?” Phi Bạch hỏi.

“Yêu quái với tứ chi khô gầy, cái đầu cực lớn, miệng chi chít răng nhọn, có thể dễ dàng, cắn đứt cổ con người. Hay Quỷ quái toàn thân đỏ rực, thích uống, nuốt máu tươi. Hoặc là, Ảnh Họa, không màu, không có cơ thể nhưng lại làm thần hồn bị vấy bẩn, khiến con người khó lòng phòng bị. Sinh vật đáng sợ ở Thâm Uyên đó, rốt cuộc là cái gì?”

Mặc Vô Thư lặng im hồi lâu mới quay đầu lại, giọng nói rầm rì: “Là người.”

Phi Bạch kinh ngạc.

“Ta canh giữ Thâm Uyên suốt hai mươi năm, chưa từng chân chính gặp mặt với bọn họ, nhưng ta có thể cảm nhận được, mỗi lần yêu ma quỷ quái tấn công, chúng đều được sắp xếp vô cùng trật tự, được chỉ huy bởi những người đứng đầu Thâm Uyên.”

“Sau khi ta hóa thành linh thể, ta liền cảm nhận được ý thức của bọn họ có tồn tại, chỉ là ta không có cách nào tìm ra được nơi ở của họ.”

Phi Bạch hít một hơi thật sâu: “Sao có thể….”

Mặc Vô Thư cau mày: “Trước đó, ta cũng không chắc chắn như thế, nhưng ta lại luôn cảm thấy hình như, một ý thức quen thuộc nào đó cứ mãi quanh quẩn bên người ta, khoảng thời gian tiếp theo, chúng lại bỗng nhiên biến mất, ta rời khỏi Thâm Uyên, đuổi theo chúng, đi một đường đến tận Nam Cảnh, cuối cùng thì mất dấu.”

Ánh mắt hắn như trở về quá khứ: “Trước nay ta vẫn luôn có một ý nghĩ rất hoang đường, lần này ở trên Cửu Tiêu Thang Trời, sau khi tận mắt nhìn thấy một màn kia, cuối cùng ta đã có thể xác nhận suy đoán của bản thân.”

Phi Bạch nhìn đệ đệ, đôi môi Mặc Vô Thư hé mở, nói ra một ý tưởng đáng sợ.

Nếu như điều này bị truyền ra ngoài, không biết sẽ gây ra sự náo loạn lớn đến mức nào đây.

Hắn nói: “Ta cảm thấy, những người được cho là đã phi thăng vào một ngàn năm trước, vốn chưa từng phi thăng.”

Suy đoán kinh hãi như thế làm cho trái tim Phi Bạch dần dần chìm xuống.

Chẳng qua ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn kiên định mà nhìn đệ đệ mình, để cho Mặc Vô Thư nói tiếp.

“Cửu Tiêu Thang Trời là chiếc thang thông thẳng đến Thâm Uyên, phía sau con đường thăng thiên của Nam Cảnh chính là Thâm Uyên. Nhưng Thâm Uyên lại là nơi xuất hiện sau khi bọn họ phi thăng, vậy, có phải……”

Ánh nhìn của Phi Bạch dần mông lung: “Ý của ngươi là, vì bọn họ phi thăng nên Thâm Uyên mới xuất hiện?”

Mặc Vô Thư nhẹ nhàng gật đầu.

“Căn bản chẳng có gì được gọi là con đường thăng thiên cả, làm sao những người phạm tội giết thần lại có thể phi thăng chứ? Cái gọi là phi thăng, là Thiên môn, chẳng qua chỉ là mở ra cánh cửa thông thẳng đến địa ngục Thâm Uyên mà thôi.”

Vào đông, làn gió hiu quạnh thổi qua, cuốn đi những chiếc lá khô trước mặt bọn họ, giờ đây, cả hai đều là linh thể, không cảm nhận được cơn gió thê lương này, nhưng trong lòng lại càng lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Thật lâu sau, Phi Bạch mới lên tiếng: “Ngươi nói người còn đáng sợ hơn Thâm Uyên chính là con người, vậy đó chính là năm người được cho là phi thăng đấy sao?”

Tròng mắt Mặc Vô Thư khẽ dao động, lắc đầu: “không còn nữa.”

Phi Bạch mờ mịt, tiếp đó liền nghe thấy Mặc Vô Thư nói: “Ta nghĩ, đó có thể là một nhóm người đã chết trận ở Thâm Uyên, sau khi hồn phách của họ bị ô nhiễm, trở thành đồng loại với đám người kia.”

Phi Bạch không ngừng chấn động nhưng cũng biết đệ đệ không bao giờ nói chuyện mà vô căn cứ, thế nên chỉ đành mở miệng hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy gì?”

Mặc Vô Thư: “Ta đuổi theo cái ý thức đã bỏ chạy khỏi Thâm Uyên chạy đến Nam Cảnh, sau khi nhìn thấy ngươi thì mới chợt nhớ ra, cái ý thức kia có dáng vẻ giống ai.”

Bình Luận (0)
Comment