Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 560 - Chương 560. Chương 560

Chương 560. Chương 560 Chương 560. Chương 560

“Ai?”

Mặc Vô Thư hít một hơi thật sâu, nói: “Vô Nhai sư tôn.”

…………….

Bên kia, sau khi Hoa Khê tôn giả xử lý ổn thỏa mọi thứ ở Thiên Tôn rồi mới hiện thân, Kỳ Niệm Nhất ngồi chờ ở chủ điện một lúc mới được ba vị phó tôn mời tới gặp mặt.

Một trận chiến vừa rồi, bọn họ, người nào người nấy đều mang trọng thương, nhưng hiện giờ không ai có thể tiếp tục trì hoãn thêm được nữa, bọn họ gấp gáp nhìn Kỳ Niệm Nhất, tra hỏi về chuyện liên quan đến Thánh vật.

Kỳ Niệm Nhất nhìn sợi tóc của bản thân, nói lời xin lỗi: “Thánh vật của Thần Điện, ta chỉ sợ sẽ không trở lại nữa đâu, hiện tại nó đã hợp thành một thể với ta rồi.”

Nguyên Ninh tôn giả tuyệt vọng nói: “Thế, trong thánh vật, ngươi đã nhìn thấy được gì?”

Kỳ Niệm Nhất thầm đánh giá biểu cảm chẳng mấy tốt lành của ba vị trước mặt, hỏi dò:

“Các ngươi thật sự muốn biết sao?”

Hoa Khê tôn giả: “Nói.”

Kỳ Niệm Nhất lập tức thẳng thắn thành khẩn, lên tiếng: “Ta thấy được chân tướng vào ngàn năm trước, những người phi thăng đó đã giết hại Bạch Trạch, nào là xẻ thịt, nào là uống màu, dùng chính huyết nhục của thần minh để giúp bản thân phi thăng.”

Sắc mặt của ba vị phó tôn thay đổi mãnh liệt.

Ở ngoài chủ điện, rất nhiều người đều đang đứng chờ.

Thượng Quan Hi nghe được hai chữ “Yên tâm” của Kỳ Niệm Nhất, trái tim trong lòng liền ổn định trở lại.

Không còn đặt chuyện của Văn Tân Linh và Tân Thiên Hạo vào lòng nữa.

Bên kia, hai huynh đệ đánh cũng đã đánh xong, ôn chuyện thì cũng đã ôn hết, chuẩn bị quay về tìm Kỳ Niệm Nhất.

“Mấy năm nay, ta chưa từng nghĩ, nàng sẽ có dáng vẻ trưởng thành như hiện tại.” Trên đường, Mặc Vô Thư bất chợt lên tiếng, “Vừa rồi nàng ấy rời đi một mình, là để dành cho chúng ta một khoảng không gian riêng tư sao?”

Nhắc đến Kỳ Niệm Nhất, Phi Bạch bỗng chốc kiêu ngạo hẳn lên: “Nàng ấy vẫn luôn tốt như thế.”

Ngữ khí của mấy lời này, hình như không đúng lắm nhỉ, Mặc Vô Thư chẳng mấy chốc đã nhận ra, liếc xéo Phi Bạch, nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc không…….”

Phi Bạch nhanh chóng ngậm miệng.

Mặc Vô Thư: “Trốn tránh không giải quyết được vấn đề đâu, tình cảm của ngươi đối với nàng ấy không giống với những người khác, mới nãy, lúc ta nhìn thấy ánh mắt của ngươi khi nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, ta đã biết rồi.”

Ánh mắt Phi Bạch khẽ động, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Coi như là đã thừa nhận.

Hắn thật sự không có cách nào để nói với Mặc Vô Thư rằng, ta có cảm tình với đồ đệ dưới trướng đệ đệ.

Không những thế, hắn còn là người bị rước về.

Bị rước về rồi mới biết, kiếm chủ của hắn chính là một hải vương, trong nhà, ngoài hắn ra còn cất dấu năm thanh kiếm khác, hiện tại đã là sáu rồi, mỗi thanh đều là bảo bối trong lòng nàng, là vị thiếp xinh đẹp của nàng.

Hơn nữa điểm thật sự trí mạng là, sáu thanh kiếm đó đều là do hắn đích thân chế tạo rồi đưa cho nàng.

Thậm chí hắn còn đích thân để lại cho đệ đệ một bức thư, nhờ đệ tử của đệ đệ chạy đến Vô Vọng hải lấy đi.

Sắc mặt Mặc Vô Thư vi diệu nhìn hắn: “Ngươi, ngươi thật là.”

Hắn nhất thời nghẹn họng, không biết phải dùng từ gì để hình dung về ca ca của bản thân, cuối cùng chỉ có thể gian nan nói ra một câu: “Ngươi là cầm thú đấy hả? Nàng ấy mới mười tám tuổi thôi, còn ngươi đến tận ba trăm tuổi đấy— —”

Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của Phi Bạch lập tức bày ra vẻ ngay thẳng: “Có chuyện, ta cần phải nói rõ với ngươi.”

Hôm nay Mặc Vô Thư đã trải qua rất nhiều chuyện hoang đường, thế nên trái tim đã trở nên bình tĩnh vô cùng, nhàn nhạt đáp: “Xin tập trung lắng nghe.”

Phi Bạch nghiêm túc nói: “300 năm trước, ta tế kiếm khi chỉ mới 36 tuổi, sau đó thân thể ta nhanh chóng bị thiêu hủy, hóa thành hư vô, ý thức vẫn luôn ngủ say trong kiếm, thẳng cho đến lúc bị nàng ấy đánh thức. Nên nói cách khác, khoảng thời gian 300 năm này với ta, căn bản không tồn tại.”

Bình Luận (0)
Comment