“Kết luận, hiện tại ta chỉ mới 37 tuổi, ngay độ tuổi xuân thì, vì thế xin đừng nói những từ già cỗi về ta nữa.”
Mặc Vô Thư nhìn Phi Bạch, đôi mắt phượng hẹp dài trừng lớn, bị chọc tức đến nỗi nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Hắn chỉ có thể chân thành nói: “Mặc Vân Dã, ngươi có liêm sỉ chút đi.”
Phi Bạch thản nhiên đáp: “Mấy thứ như mặt mũi này ấy à, chỉ là vật ngoài thân thôi, ta đến thân thể còn không có, thì cần thứ đó để làm gì, dù sao cũng không dùng tới.”
Hắn lại cảnh cáo thêm một lần nữa: “Về sau không được chê ta già trước mặt nàng ấy.”
Mặc Vô Thư bị hắn chọc cho tức điên: “Nàng không có tình cảm với ngươi, đâu phải ngươi không biết.”
“Nàng gọi ngươi là Phi Bạch mà không phải là Vân Dã.” Mặc Vô Thư nhìn ca ca, không chút lưu tình, nói: “Phi Bạch là kiếm, Vân Dã là người, bây giờ trong mắt nàng, ngươi chỉ đơn giản là một thanh kiếm, không phải là một con người.”
Đôi mắt Phi Bạch hơi sụp xuống, không biết là đã nhớ đến cái gì, trên môi bỗng cong lên tạo thành một nụ cười.
“Ta biết.” Hắn nhẹ giọng nói, “Và vẫn luôn hiểu.”
Nàng là kẻ điên, một lòng hướng về kiếm đạo, trong lòng không chứa đựng bất cứ thứ gì, bất cứ người nào cả, không có tình cảm.
Nàng đã sớm quyết chí, làm chứng đại đạo, có chết cũng không quay đầu.
Mà hắn chẳng qua chính là một thứ xuất hiện đúng thời gian, đúng địa điểm, là một thanh kiếm trùng hợp bày ra trước mắt nàng.
Kế hoạch năm đó của hắn đã đưa hắn và thiên mệnh giả tương lai đến gần nhau.
Lúc đó, chính hắn cũng không ngờ tới thiên mệnh giả tương lai sẽ trở thành một người hắn chẳng thể bỏ xuống được.
Hắn thế mà vừa khéo trở thành kiếm linh độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Trở thành kiếm linh của nàng.
Lấy thái độ của nàng đối với kiếm đạo thuần túy, thì chỉ cần nhìn thấy hắn, vậy tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trùng hợp cũng được, duyên phận cũng chẳng sao.
Hắn vừa hay trở thành thanh kiếm trong tay kiếm giả, nguyện dùng cả đời mình dành cho kiếm đạo.
“Kiếm đạo mênh mông, cô độc, nàng một mình hành tẩu như thế, không khỏi quá cô đơn.”
Nàng không hiểu tình ái, xem như là chuyện tốt đi, một lòng hướng đạo, chẳng khác là bao, với hắn mà nói, cho dù dáng vẻ của nàng như thế nào, nàng đều rất tốt, rất đáng để hắn rung động.
“Ta nguyện dùng thân phận kiếm linh để ở bên cạnh nàng ấy, từng bước trở thành đại đạo trong lòng nàng.”
Phi Bạch ngước lên, đôi mắt phượng hẹp dài, sắc bén, dần trở nên nhu hòa, mang theo ý cười dịu dàng như thường của hắn, hệt như xuân sơn tẩm rượu, chỉ mong được say ngủ.
“Trước kia nàng đã nói, kiếm của kiếm giả là ở trong lòng, không phải ở trong mắt. Ta đã kiếm, vậy đương nhiên đã có được một chỗ dừng chân trong lòng nàng ấy.”
“Nếu đã thế, ta tình nguyện vui vẻ chịu đựng.”
Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, Mặc Vô Thư chỉ có thể thở dài một hơi.
……………
Trong Thần Điện, sau khi nghe Kỳ Niệm Nhất kể ra tất cả sự tình, ba vị phó tôn đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt nở ra một nụ cười khổ.
Hoa Khê tôn giả nhẹ giọng nói: “Ngươi vậy mà thật sự có thể vượt qua tầng ảo giác đó, thấy được sự thật.”
Không chỉ thấy được chân tướng, nàng còn có một cuộc trò chuyện với ý thức còn sót lại của Bạch Trạch nữa kìa.
Nhưng phần đó bị nàng lược bỏ đi, không nói ra.
Hoa Khê tôn giả nhìn nàng thật lâu, không lên tiếng, hai người còn lại:
“Nàng đứng trước thánh vật đã đủ một canh giờ, cũng có đủ năng lực phá giải ảo giác do thánh vật tạo ra, nhìn thấy được chân tướng cuối cùng, chỉ là còn một điều kiện cuối cùng nữa, đó là khiến thành vật làm cơ thể nàng phát sinh ra sự biến hóa.”
Họ ngừng một chút, nhìn lên mái tóc trắng tuyết của Kỳ Niệm Nhất, đau đớn nói: “Cũng đã đáp ứng được rồi.”
Không những là biến đổi, mà nó đã trực tiếp bị nàng hấp thu hoàn toàn.