Thanh Di tôn giả nói: “Thần tử muốn dùng thánh vật để hấp thu tâm ma của huyết mạch chi lực, nhưng hiện giờ không có thánh vật, chúng ta phải làm gì đây.”
Ánh nhìn của hắn hướng về Kỳ Niệm Nhất lạnh lẽo đến bất ngờ.
Lại không đoán được, khi lời này vừa lọt vào tai, nàng liền nhanh chóng đáp: “Cái này ấy à, ta có cách.”
Thanh Di tôn giả sửng sốt, tiếp đó giọng nói của Hoa Khê tôn giả bỗng vang lên: “Sư huynh, ngươi quên rồi sao? Vừa rồi, kiếm của nàng đã giúp Thiên Tôn đang phát điên dần bình tĩnh lại đấy.”
Kỳ Niệm Nhất giải thích: “Trong năng lượng huyết mạch của các ngươi thực chất chẳng phải là tâm ma, mà là thứ bị lan ra khỏi Thâm Uyên, khiến lòng người trở nên ô uế.”
“Mà kiếm của ta, có thể giúp các ngươi tẩy sạch loại ô uế đó.”
Thế này, ngay đến cái cớ cuối cùng cũng đã không còn tác dụng nữa.
Thanh Di tôn giả nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng chỉ trầm giọng nói: “Ba ngày sau, ngươi sẽ chính thức được bổ nhiệm vào vị trí Thần Tử của Lạc Anh Thần Điện.”
Nghe hắn nói xong, trên mặt Kỳ Niệm Nhất lộ ra một nụ cười nhạt.
Nàng cười nói: “Nếu muốn ta trở thành Thần Tử, vậy ta có hai điều kiện.”
Nguyên Ninh tôn giả tức giận lên tiếng: “Này tiểu cô nương, ngươi cho rằng, chức vị thần tử có thể chọn bừa một người được hả? Sao lại còn có cả điều kiện? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta không thể không có ngươi sao!”
Hoa Khê tôn giả khẽ ho, dùng ánh mắt ám chỉ— — Chúng ta thật sự không thể thiếu nàng ta.
Rốt cuộc thánh vật cũng đã bị nàng hấp thụ hết rồi, không lấy lại được nữa.
Ánh mắt thanh lãnh của Thanh Di tôn giả trầm xuống: “Ngươi nói đi.”
Kỳ Niệm Nhất bật một ngón tay lên: “Thứ nhất, ta muốn công khai chân tướng Bạch Trạch bị giết cho toàn bộ người dân Nam Cảnh.”
Hô hấp của ba vị phó tôn đồng loạt cứng đờ.
Không đợi bọn họ kịp tiêu hóa, nàng đã vội vàng tiếp tục ném thêm một quả tạ nữa: “Thứ hai, người tiếp theo kế nhiệm chức vị thân tử, ta muốn mở rộng phạm vi ra khỏi Nam Cảnh.”
Lông mày của Thanh Di tôn giả lập tức dựng ngược lên.
“Thứ ba— —”
Nguyên Ninh Tôn giả không nhịn được nữa nói: “Không phải là nói chỉ có hai điều kiện thôi sao, sao giờ lại có cả cái thứ ba nữa? Ngươi đừng có mà được một tấc lại tiến thêm một thước.”
Kỳ Niệm Nhất sờ sờ mũi, nói: “Cái này, thật ra ta muốn thẳng thắn với ba vị phó tôn một chuyện.”
Ba cặp mắt liền lập tức đặt lên người nàng, như là đang muốn hỏi, ngươi rốt cuộc còn có chuyện hoang đường nào nữa sao?
“À, chuyện là thế này.” Kỳ Niệm Nhất chỉ về hướng của Xuyên Đông, thành thật nói, “Ta thật không dám giấu giếm, hiện giờ, ta là người đứng thứ hai của Quang Phục Hội.”
Gương mặt của bọn họ lập tức trở nên trống rỗng.
Nguyên Ninh Tôn giả mờ mịt nói: “Đây là chuyện có thể nói thẳng trước mặt chúng ta sao?”
“À, còn có……”
Hoa Khê tôn giả thống khổ thốt lên: “Còn thế nào nữa.”
Kỳ Niệm Nhất xấu hổ, tiếp tục: “Trước kia, ta là đệ tử của Đông Châu Thương Hoàn, môn hạ của Vẫn Tinh Phong Mặc Quân, và vị nam tử áo đen các ngươi nhìn thấy trên đỉnh Thang Trời kia, chính là sư tôn của ta.”
“Tóm lại, ta không phải người Nam Cảnh.”
Hiện giờ, nàng chẳng thèm mảy may che dấu thân phận của bản thân.
Nàng cũng đâu có ngờ được Mặc Vô Thư đang ở chỗ này đâu chứ.
Chỉ là một cái đùi sư tôn Đại Thừa cảnh vừa dày vừa tiện, lúc này không ôm thì phải đợi đến lúc nào nữa chứ!
Ba người bọn họ đều bị phong cách không biết xấu hổ của nàng làm cho hồn bay phách lạc rồi.
Nguyên Ninh tôn giả lẩm bẩm, nói: “Ngươi không sợ bọn ta sẽ hạ sát thủ với ngươi sao?”
Kỳ Niệm Nhất mỉm cười nói: “Đầu tiên các ngươi cần thần tử, còn là kiểu không phải là ta chắc chắn không được. Hơn nữa….”
Nàng bày ra ánh mắt đồng tình: “Các người không thể đánh thắng sư tôn của ta.”
Ánh mắt của Thanh Di tôn giả dừng ngay trên người nàng, mãi không rời, như đang tự hỏi, rốt cuộc là sư môn nào có thể dạy ra loại đồ để kỳ lại này chứ.