Đã khá nhiều ngày, khắp các góc cùng, ngõ hẻm Nam Cảnh, nơi nào cũng sôi nổi bàn luận về chuyện này.
Bất luận là Xuyên Đông hay Xuyên Tây, lãnh thổ của Thần Điện hay địa bàn của Quang Phục Hội, khắp nơi vẫn luôn đồn đoán về vị thần tử sắp kế vị của Thần Điện.
Bất luận là thân phận của nàng, hay là sự trùng hợp về ngoại hình giữa nàng và Bạch Trạch trong truyền thuyết, đều có thể dễ dàng khiến bọn họ, kinh ngạc cảm thán.
Có thể nói là nổi tiếng sau một đêm, nức danh khắp nam bắc.
Đương nhiên, với tốc độ truyền bá như vậy, mà lại không có người đứng sau chỉ thị là chuyện, không thể nào.
Thượng Quan Hi đang trở về từ phường thị, bỗng nghe được lời bàn tán rôm rả khắp nơi, mấy ngày nay, cảm xúc của mọi người đối với —- —- Chuyện một người ngoại cảnh vô ý đạt được truyền thừa của Thần Chỉ, chuẩn bị trở thành Thần tử, tuy không thể vui vẻ tiếp nhận, nhưng cũng không quá bài xích như ban đầu.
Nàng châm trà, mỉm cười hỏi mấy người ngồi đối diện: “Hai người cũng nhúng tay vào nhỉ, bằng không chỉ dựa vào năng lực của Thượng Quan gia và Quan Phục Hội, mọi chuyện sẽ không thể thuận lợi như thế được.”
Lăng Hàm cười khẽ, nói: “Vân….. Kỳ đạo hữu đã giúp ta nhiều lần như thế, tuy rằng nàng ấy không cần người khác báo ơn, nhưng ta lại không thích biến bản thân thành sói mắt trắng.”
Ánh mắt Dao Quang né sang một bên: “Không phải ta, ta không thể đưa ra quyết định cho Thần điện, đấy là quyết định chung của ba vị phó tôn đó.”
Tròng mắt Thượng Quan Hi xẹt qua vài tia hiểu rõ.
Có Thần Điện âm thầm tương trợ, mọi sự, hiển nhiên là sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nàng ta than vu vơ một câu: “Ngày mai là đại điển kế nhiệm của nàng ấy, không biết hai ngày nay, nàng ấy thế nào rồi nữa.”
Mấy hôm gần đây, Kỳ Niệm Nhất thật sự rất bận.
Từ lúc cuộc hỗn chiến sau núi Thần Điện kết thúc, có không ít người đã bị thương.
Mà người bị thương nhiều nhất, không ai khác, chính là Thần Điện Thiên Tôn.
Nghe Mặc Vô Thư nói, Thiên tôn tên là Diệp Hi Vi, nghĩ đến việc bản thân cũng bị lọt vào ảo giác giống như nàng ta, phát hiện nàng ta hình như rất thân thiết với vị nữ tử họ Diệp, một trong số năm tên hung thủ.
Nàng ta đã lẻ loi một mình ở trong Cửu Tiêu Thang Trời, ngồi cùng một chỗ với Thâm Uyên, hấp thụ quá nhiều Thâm Uyên chi khí, nên lý trí của nàng ta đã phải vì thế mà cố giằng co với sự điên cuồng đang dần dâng lên trong lòng, suốt một thời gian dài.
Ngày ấy, khi Kỳ Niệm Nhất đã hấp thụ hết sức mạnh của lôi đình, liền dùng một kiếm chặt đứt Thâm Uyên chi lực xung quanh thân thể nàng ta, khiến nàng ta lập tức hôn mê, đến tận ngày hôm nay vẫn chưa tỉnh.
Hoa Khê tôn giả ngoài việc xử lý công vụ trong tay thì vẫn luôn dùng thời gian còn lại để ở bên cạnh nàng ta.
Trong lúc đó, Mặc Vô Thư cũng đã đến thăm vài lần.
Mặc dù đại điển kế nhiệm vấn chưa được tổ chức, nhưng rất nhiều việc của thần điện đã rất nghiễm nhiên mà bị đổ hết lên đầu nàng.
Sau khi ổn định hoàn toàn cục diện rối ren của Thần Điện, Đại điển kế nhiệm liền nhanh chóng được tổ chức.
Vào một ngày kia, cả chục vạn người tụ về Lạc Anh Thành.
Tận mắt nhìn thấy thần tử nhận được truyền thừa của thần minh trong lời đồn, đang bước từng bước một lên đài cao thiêng liêng nhất của Thần Điện.
Nàng quả thật rất giống với mấy lời được bàn tán, mái tóc dài trắng như tuyết, ánh mắt có màu vàng kim rực rỡ. Hình dạng của Phát Quan tựa như một đóa Lạc Anh hoa chín cành đang nở rộ, sắc vàng đỏ giữa các cánh hoa khiến mái tóc trắng của nàng trở nên tươi sáng hơn.
Từ lúc bước chân lên con đường tu hành, Kỳ Niệm Nhất đã không còn thường xuyên mặc những trang phục lộng lẫy như thế này nữa, thế nên bộ đồ hôm nay khiến nàng cảm thấy có chút không quen.
Sau lưng nàng đeo thêm một chiếc trường kiếm ba thước bảy tấc, chất liệu ấm áp như bạch ngọc.