Không ai biết, vì sau trong trường hợp này, thần tử lại mang theo thanh kiếm của bản thân đến.
Chỉ là Thần điện vậy mà, đã đồng ý cho nàng được đem vũ khí sắc bén lên, tiến vào đài cao.
Vốn, quá trình đại điển kế nhiệm sẽ được diễn ra theo thứ tự, đầu tiên là thần tử bước lên đài cao, dùng huyết mạch chi lực của bản thân để thúc giục thánh vật nở hoa.
Nhưng bây giờ không còn Thánh vật nữa.
Thần điện đã phải sứt đầu mẻ trán suốt đêm để chuẩn bị, sửa chữa thủ tục cần thiết, Kỳ Niệm Nhất thế mà lại nói với bọn họ, không cần đâu, nàng có cách.
Vì vậy, mấy chục vạn người tụ về Lạc Anh thành, liền thấy mỗi bước chân mà thần tử của bọn họ bước lên, dưới chân luôn hiện ra hư ảnh của đóa Lạch Anh hoa, cùng nàng bước lên đài cao.
Trên đài cao, Kỳ Niệm Nhất tỏ vẻ nghiêm túc, linh diễm toàn thân nhanh chóng bốc cháy lên, dần tụ thành một ngọn lửa trên bàn tay nàng.
Ngọn lửa xuất hiện trên đài cao vốn là thứ để bảo vệ thánh vật được đựng trong hộp ngọc, chốc lát ngọn lửa đã soi sáng cả bầu trời, rất giống với ngọn lửa được nàng thắp lên trên từng tầng của Cửu Tiêu Thang Trời.
Cuối cùng, những đốm lửa đã tụ lại trên thanh kiếm nàng, một bông hoa lửa nhẹ nhàng xuất hiện, từng cánh hoa đẹp đẽ, nở rộ.
Kỳ Niệm Nhất chắp tay trước ngực, cầm bông hoa được tạo ra bởi linh lực của chính mình, dâng lên trời xanh rộng lớn, đầu óc bình tĩnh, ánh mắt kiên định.
Nàng nghĩ, nếu ý thức của Bạch Trạch vẫn còn tồn tại.
Thế nàng hẳn có thể làm vị thầm minh này, sống lại một lần nữa.
Tầng mây từ từ tản ra, ánh mặt trời trong trẻo chiếu xuống núi, sông, hồ, biển, như đang đáp lại tiếng lòng của nàng.
Ngày hôm ấy, đầu mùa đông, cái nắng thiêu đốt cùng với cơn gió ấm áp gợi lên mạn thiên hoa vũ, dừng lại ở trong tim của mỗi người.
Tất cả những người ở đấy, ai cũng có thể cảm nhận được huyết mạch chi lực trong cơ thể mình tựa như đang bị thiêu đốt, một loại trung thành trời sinh bị chôn sâu trong xương cốt dần trỗi dậy.
Buổi lễ kết thúc.
Nam Cảnh, sau mấy chục năm xa cách, bọn họ đã có thể nghênh đón Thần tử rồi.
Mà lúc này, bọn họ vẫn chưa biết, vị thần tử mới nhậm chức này, sẽ đem lại sự biến đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào cho Nam Cảnh.
……………….
Cùng thời điểm ấy, ở phía đông của Thâm Uyên, Thần Cơ trạm kế tiếp.
“Lệnh chủ, từ hôm ấy thang trời đã xuất hiện vết rách, phía dưới vẫn luôn báo cáo rất thành thật.” Bùi Hoằng tinh tế đánh giá trận pháp lực lượng dao động Thâm Uyên đang được thí nghiệm trước mắt, nhíu chặt mày, “Hai ngày nay, tần suất dao động hình như tăng lên thì phải.”
Thần Cơ đã đóng quân ở Thâm Uyên được mất trăm năm, trận pháp sư, phù tu, và luyện khí sư đã cùng nhau chế tạo rất nhiều thứ để đối phó với Thâm Uyên, cái trận pháp này chính là một trong số đó, có thể tính toán chính xác lực lượng của Thâm Uyên sau mỗi lần dao động.
Thần Tử đáng lo như vậy, chắc chắn không thể chỉ để cho ba người bọn họ nhận.
Phải để thật nhiều người trải nghiệm những cảm giác lo lắng mà ba người bọn họ đã trải qua nhiều ngày mới được.
Tân lão gia tử chau mày: “Nếu năng lực huyết mạch của chúng ta thật sự có thứ có thể làm cho người ta mất đi lý trí, thì tại sao trong Thần Cảnh có nhiều người như vậy, lại chưa từng nhìn thấy có ai lộ ra manh mối?”
“Bởi vì vẫn luôn là Thiên Tôn và Thần Tử gánh vác thay các ngươi.” Kỳ Niệm Nhất không chút nể nang nói, “Thần Tử mỗi một thế hệ của Thần Điện không ngừng dùng thánh vật mạnh mẽ hấp thụ hơi thở của Thâm Uyên trải rộng khắp Nam Cảnh, cuối cùng bị ép không có đường trốn, chỉ có thể tự tìm đến sự hủy diệt.”
Ánh mắt nàng mang chút ẩn ý nhìn Văn Trọng Bình: “Các ngươi ép chết một Văn Thư Ca, bây giờ chẳng lẽ lại còn muốn nhắm vào ta.”