Khi nghe thấy ba chữ Văn Thư Ca, cơ thể Văn Trọng Bình cứng đờ, lúc cúi đầu, trong mắt sinh ra một chút khó hiểu.
Ba mươi năm trước sau khi Thần Tử Văn Thư Ca chạy trốn không biết tung tích, tất cả mọi người chỉ nghĩ là hắn đã mất tích.
Tại sao nàng lại có thể nói hai chữ “ép chết”?
Thần Tử tân nhiệm này, rốt cuộc đã biết được những gì.
Tân lão gia tử thở dài nói: “Cũng không phải chúng ta không muốn giúp đỡ Thần Tử, nhưng nếu như công khai chân tướng, thì tốt xấu gì cũng còn có chân tướng trong Tố Mộng Trận, người xảy ra chuyện, không bằng chứng mà vu khống, thì Thần Tử phải làm thế nào để phục chúng đây?”
Kỳ Niệm Nhất hơi rũ mắt, yên lặng một lát mới nói: “Tân lão muốn có chứng cứ sao?”
Nàng nhếch khóe môi, trước mắt hiện lên cảnh tượng hôm qua nói chuyện cùng người nọ.
Nàng nghiêng đầu khẽ nói gì đó với Tinh Thiên Nam ở bên cạnh, Tinh Thiên Nam nghe xong, đi ra ngoài điện gọi một người tiến vào.
“Chứng cứ, đương nhiên là ta có. Không chỉ có vậy, còn có cả nhân chứng nữa.”
Lúc này, ngoài chủ điện vang lên tiếng bước chân kiên định, mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn, lại thấy được một người không ngờ tới.
Người này trông bình thường không có gì đặc biệt, nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi, nhưng chỉ có Kỳ Niệm Nhất biết, cốt linh mười mấy tuổi hiện tại của hắn chỉ là ngụy trang, thật ra đã mấy trăm tuổi rồi.
Người này chính là người tham dự hội Thánh Huy lần này, Tông Phỉ của Phong Vũ Lâu.
Sau khi Tông Phỉ lần lượt hành lễ xong, xoay người nói với Tân lão gia tử: “Tân lão, ta có thể chứng minh mọi chuyện, Thần Sơn cũng có thể chứng minh.”
Nói xong, ánh mắt của hắn dần trở nên đau thương: “Nhiều năm như vậy mà không lộ ra manh mối, là bởi vì con người không thể khống chế được ô nhiễm trong năng lực huyết mạch, đều bị lấy cớ đưa đến Thần Sơn, xử quyết.”
Nam Cảnh lưu truyền truyền thuyết người tu hành lánh đời ở Thần Sơn mấy trăm năm, cũng cũng là một lời nói dối chấn động.
...
Mấy ngày trước.
Sau khi nghe Tân Linh tiết lộ thân phận của Kỳ Niệm Nhất ở trước mặt mọi người, ba vị Phó Tôn không ngạc nhiên không hứng thú, cũng không xem trọng chuyện này, trực tiếp tuyên bố tin tức nàng là Thần Tử kế nhiệm, khiến dân chúng hoảng sợ.
Sau khi mọi chuyện đã lắng xuống, những người trong quân dự bị của Thần Tử, những người quen thuộc Kỳ Niệm Nhất đã liên tục mắng nàng không phúc hậu.
Sau đại điển kế nhiệm, Kỳ Niệm Nhất thông báo cho những người quen chuyện mình phải làm trước, từ trong phạm vi nhỏ của bọn họ lan rộng ra ngoài, thử xem truyền lời của những người Nam Cảnh.
Không ngờ tới, hôm sau Tông Phỉ lại đột nhiên tới cửa, vô cùng nghiêm túc nói cảm ơn với Kỳ Niệm Nhất.
Cảm ơn nàng đã bằng lòng làm chuyện cực kỳ mạo hiểm này, vạch trần bí mật nhiều năm bị phủ đầy bụi của Thần Sơn.
Hắn cũng thẳng thắn nói với Kỳ Niệm Nhất chuyện mình đến từ Khai Dương Phong của Thần Sơn.
Tông Phỉ: “Nếu Thần Tử thật sự muốn làm chuyện này, ta đương nhiên sẽ tương trợ, đây là tâm nguyện cả đời của ta.”
Lúc ấy Kỳ Niệm Nhất đã hỏi hắn: “Nếu như ngươi là đệ tử của Khai Dương phong, vậy tại sao lại không vạch trần lời nói dối của ta?”
Tông Phỉ chợt khựng lại, vẻ mặt chân thành nói: “Lúc đó, ta thật cho rằng ngươi là sư muội của ta.”
“Ngươi nói rất nhiều chuyện đã trải qua đều tương tự với ta, chỉ khác biệt ở chỗ ta trốn ra khỏi Thần Sơn từ rất nhiều năm trước, từ sau lúc đó thì chưa từng trở về, lần đầu nghe ngươi kể lại, ta còn tưởng rằng ngươi là đồ đệ mà sư tôn mới thu sau khi ta chạy trốn.”
Tông Phỉ mang vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Ta nào dám nói với ngươi, ta sợ sẽ bị bắt trở về.”
Kỳ Niệm Nhất: “...”
Nàng lúc ấy thật sự đúng là đánh bậy đánh bạ mà ngồi vững trên cái thân phận giả này.
Kỳ Niệm Nhất hỏi: “Tại sao ngươi muốn rời khỏi Thần Sơn?”