Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 567 - Chương 567. Chương 567

Chương 567. Chương 567 Chương 567. Chương 567

Tông Phỉ cười khổ: “Trong Thần Sơn, ngoại trừ giống như ta, hoặc là những đệ tử canh giữ núi không năng lực huyết mạch, thì cũng chỉ có những người mang huyết mạch sau khi bị ô nhiễm hoàn toàn rồi đánh mất thần trí, bị đưa đến Thần Sơn mà thôi.”

“Trong bọn họ bên, người có thể giữ tỉnh táo thì sẽ bị giam giữ, suốt đời không được ra ngoài. Người hoàn toàn không thể tỉnh táo, thì sẽ... bị xử quyết.”

Ba chữ sau, Tông Phỉ phải gian nan vô cùng mới có thể nói ra tới.

“Cho dù là trông coi nhóm người này, hay là tự tay xử quyết bọn họ, thì những ngày tháng như vậy ta đã trải qua mấy trăm năm, thật sự đủ rồi.” Tông Phỉ nói, “Đêm khuya nằm mộng, ta đều có thể nhìn thấy dáng vẻ của những người đó trước khi chết.”

Hắn nhẹ giọng nói: “Những người đó, rõ ràng đều là đồng bào của ta.”

“Vì giữ bí mật, Thần Điện bao gồm cả Thần Sơn đã cùng nhau thuê dệt lên một lời nói dối, tuyên bố với bên ngoài Thần Sơn là nơi gần Thần Chỉ nhất.

Thiên Tôn và Thần Tử cần phải ở nơi này nghe Thần Dụ, đồng thời cũng là nơi các tiền bối đã lập chiến công lánh đời tu dưỡng. Người ngoài không thể tự tiện tiến vào, nếu không thì chính là mạo phạm chúng thần.”

“Dần dà, Thần Sơn đã thành nơi không thể đề cập đến trong miệng những người ở Thần Cảnh, cũng không có ai biết đó rốt cuộc là một nơi như thế nào.”

Hắn nhìn Kỳ Niệm Nhất, không biết tại sao, đột nhiên lại có can đảm nói ra tất cả những chuyện này.

“Ta vẫn luôn muốn chạy trốn, nhưng Thần Sơn phòng giữ cực kỳ nghiêm ngặt, ở Khai Dương Phong ngoại trừ sư tôn, thì chỉ có một đệ tử là ta, ta vốn không có khả năng trốn thoát dưới mí mắt của sư tôn.”

Kỳ Niệm Nhất: “Vậy sau đó ngươi đã đi ra ngoài như thế nào?”

Tông Phỉ hồi tưởng lại nói: “Nói tới đây thì, phải cảm tạ một người đeo mặt nạ. Rất nhiều năm trước, hắn đột nhiên xông vào Thần Sơn, đại náo một trận trong Thần Sơn, đả thương rất nhiều đệ tử canh giữ núi, trong đó cũng bao gồm cả sư tôn của ta.

Ngày đó Thần Sơn đại loạn, phòng bị có hơi lơi lỏng, ta nhận lúc loạn chạy thoát ra ngoài, từ đó về sau chưa từng trở về.”

Kỳ Niệm Nhất: “...”

Đây không phải chuyện tốt do sư tôn của nàng làm sao?

Tông Phỉ nhẹ giọng nói: “Ta mai danh ẩn tích gia nhập Phong Vũ Lâu, mua được linh dược có thể ngụy trang năng lực huyết mạch, ngụy trang tiến vào tham gia hội Thánh Huy, chính là muốn tìm một đường ra thay cho những người giống như ta, còn có nhiều người không thể cứu ra trong Thần Sơn.”

Đến đây, tất cả chân tướng mà Nam Cảnh che giấu, rốt cuộc cũng bị vạch trần.

Nhưng Kỳ Niệm Nhất lại không cảm thấy thoải mái.

Chân tướng này quá nghiêm trọng, mấy trăm năm qua, không biết đã mai táng bao nhiêu mạng người.

Mà người khởi xướng tất cả những chuyện này, chính là năm con người của ngàn năm trước.

Sau khi bọn họ phạm phải tội giết thần, để lại tất cả hậu quả xấu cho con cháu hậu bối của chính mình, tương truyền đời đời.

Thật lâu sau, Kỳ Niệm Nhất mới ngước mắt lên, nhìn Tông Phỉ, hỏi: “Ngươi bằng lòng thông báo tất cả những chuyện này cho toàn thiên hạ sao?”

Lúc ấy, Tông Phỉ ung dung mà kiên định gật đầu: “Ta bằng lòng.”

Vì thế, hôm nay hắn đã đứng ở đây.

Nghe hắn nói xong, trong chủ điện nhất thời không có ai lên tiếng.

Thật lâu sau, Lăng Kha mới chậm rãi che hai mắt lại, thê lương nói: “Nhiều năm như vậy, rốt cuộc chúng ta đã làm nên tội nghiệt gì.”

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhìn năm người: “Mọi chuyện đã sáng tỏ, cho dù các vị có không đồng ý, thì cũng không ngăn cản được ta. Hôm nay mời các vị đến đây, là vì thấy tiếng tăm và danh vọng gia tộc của các vị ở Nam Cảnh, cho nên mới nhắc nhở một chút.

Chuyện này, ta không thể không làm. Sẽ tạo nên sóng to gió lớn như thế nào, lòng ta tự hiểu rõ. Chỉ là sẽ ảnh hưởng không nhỏ đối với các vị, đặc biệt là ba nhà Văn Tống Nhiễm, năm người năm đó, có ba người là tổ tiên của các ngươi, có quan hệ mật thiết với các ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment