Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 568 - Chương 568. Chương 568

Chương 568. Chương 568 Chương 568. Chương 568

Sắc mặt của Văn Trọng Tề lập tức lúc xanh lúc trắng.

Vị mỹ phụ nhân kia của Tống gia và gia chủ của Nhiễm gia liếc nhìn nhau, trên mặt dần trở nên mệt mỏi.

Nhiễm Hồng Duy thấp giọng nói: “Thần Tử có thể cho chúng ta một khoảng thời gian thông, chúng ta thương lượng một biện pháp.”

Kỳ Niệm Nhất: “Ta không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi các ngươi.”

– “Làm theo đi.”

Ngay lúc đang giằng co, bên kia chủ điện, một giọng nữ lãnh đạm mà khàn khàn truyền đến.

Khi ba vị Phó Tôn nghe thấy giọng nói này, đột ngột đứng dậy, vừa mừng vừa sợ nói: “Thiên Tôn!”

Mặc Vô Thư chậm rãi nhướng mày, nhìn qua một hướng bên trong hành lang.

Nữ tử ngày ấy mới ác chiến cùng hắn, sắc mặt điên cuồng, lúc này đã khôi phục lại bình thường.

Áo ngoài của nàng ta đơn giản khoác lên vai, vài bước ngắn ngủi, vậy mà khiê s nàng ta phát ra khí thế xem thường thiên hạ.

Mặc dù sắc mặt nàng ta vẫn còn tái nhợt, dáng vẻ như bệnh nặng mới khỏi, nhưng ánh mắt lại không hề vẩn đục.

Cho dù là kẻ nào nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, cũng sẽ có một cảm giác giống hệt như linh hồn bị đông lạnh.

Một người lạnh băng như vậy, lại được sinh ra với đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia, đuôi mắt lãnh đạm nhẹ lướt qua, có loại uy thế nhiếp hồn đoạt phách.

Khuôn mặt nàng mộc mạc, không giận tự uy, chậm rãi đi đến từ trong hành lang, vậy mà lại hướng về phía Kỳ Niệm Nhất.

Kỳ Niệm Nhất đứng thẳng, nhìn sắc mặt lạnh băng mạnh mẽ mà suy yếu này đi về phía chính mình.

Sau khi dừng lại ở trước mặt nàng, Thiên Tôn phức tạp nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên khom mình thật sâu rồi hành lễ.

Kỳ Niệm Nhất kinh ngạc, vội vàng tránh đi, lại cảm giác bản thân bị một luồn thần niệm gắt gao đè lại tại chỗ, buộc nàng phải nhận cái thi lễ này.

Thi lễ xong, Thiên Tôn mới đứng dậy, lãnh đạm nói: “Trưởng bối nói lời cảm tạ, trốn cái gì.”

Nói xong, nàng ta quét mắt lên xuống nhìn Kỳ Niệm Nhất, rồi mới nói: “Tạ ơn cứu mạng của ngươi.”

Kỳ Niệm Nhất: “...”

Ngài vừa rồi thật sự không giống như tới nói lời cảm tạ, mà giống như tới đánh người hơn.

Sắc mặt của năm vị gia chủ có chút hoảng hốt.

Bọn họ đã thể không nhớ rõ, rốt cuộc Thiên Tôn biến mất bao lâu.

Một trăm năm, hay là mấy trăm năm?

Lâu đến mức mọi người thậm chí đã dần quên mất, Thần Điện thật sự có một vị Thiên Tôn tồn tại.

Mãi đến hôm nay lại lần nữa cảm nhận được uy thế của Thiên Tôn, bọn họ mới bừng tỉnh nhớ lại.

Mấy trăm năm trước, Thần Điện dưới sự khống chế của vị này, đó chính là chắc chắn nói một không hai.

Việc đã đến nước này, cũng không còn có thể cứu vãn nữa.

Sau khi năm vị gia chủ cáo lui, Thiên Tôn xoay người nhìn về phía Mặc Vô Thư, nhỏ giọng nói: “Không ngờ tới, ta lại được đệ tử của ngươi cứu.”

“Mặc Vô Thư, ân tình này ta nhớ kỹ.”

Nàng vừa nói xong, lập tức kêu ba vị Phó Tôn, nói với Kỳ Niệm Nhất và Mặc Vô Thư: “Đi theo ta, chuyện đến nước này, Thần Cảnh không thể nào đứng ngoài cuộc, ta muốn biết, thứ mà Thần Cảnh chúng ta phải đối mặt, rốt cuộc là cái gì.”

Khi Hoa Khê tôn giả đi sắp hết tất cả, hốc mắt vẫn còn đỏ.

Mấy trăm năm rồi

Bọn họ cuối cùng cũng chờ được đến ngày Thiên Tôn thật sự tỉnh lại.

Tâm phúc của Thần Điện đã trở lại.

Kỳ Niệm Nhất suy tư nói: “Ta có một chuyện không hiểu.”

“Nếu Nam Cảnh chưa từng bị Thâm Uyên xâm lấn, một là bởi vì Thiên Tôn trấn áp ở thang trời cửu tiêu, hai là bởi vì Nam Cảnh có phần lớn di hài Bạch Trạch. Có phải là ta có thể cho rằng, cơ thể của Bạch Trạch, có thể khắc chế sinh vật Thâm Uyên?”

Nàng nhìn về phía Mặc Vô Thư: “Khó trách nhiều năm như vậy người mang Thiên Mệnh bị đưa đi lấy thân hiến tế để trấn áp Thâm Uyên, đều mang trong thân huyết mạch của Bạch Trạch.”

Diệp Hi Vi nhẹ giọng nói: “Đúng là như thế. Năm đó ta cũng đã nhận ra điểm này, cho nên mới thừa dịp ý thức vẫn còn tỉnh táo, canh giữ trong thang trời cửu tiêu, để đề phòng bọn họ thông qua thang trời tiến vào Nam Cảnh.”

Bình Luận (0)
Comment