Kỳ Niệm Nhất trầm giọng nói: “Chuyện quá khứ không thể cứu vãn nhưng chúng ta còn có thể làm một chút chuyện để đền bù.”
“Bên ngoài biên giới của vùng đất Nam Cảnh này, giữa Trung Châu và Tây Châu, có một vết nứt trên mặt đất, sâu không thấy đáy, chúng ta gọi nó là Thâm Uyên. Bắt đầu từ ngàn năm trước vết nứt này mỗi ngày đều đang mở rộng, nó nuốt chửng đại lục, chưa bao giờ ngừng lại. Không chỉ như thế, trong Thâm Uyên còn có một thang trời, thường xuyên sẽ có một số quái vật thích ăn thịt người và uống máu người, từ thang trời bò lên làm hại đại lục, ăn thịt nhân loại.”
“Thâm Uyên xuất hiện cùng với cái chết của Bạch Trạch đại nhân.” Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng cười: “Ta nguyện tin tưởng, Bạch Trạch đại nhân chưa bao giờ vứt bỏ chúng ta.”
Nàng nhìn về phía vô số bóng người chen chúc phía dưới: “Lực lượng huyết mạch trong cơ thể chúng ta có tác dụng khắc chế đối với bọn quái vật trong Thâm Uyên, đây là ưu thế không có bất luận nơi nào ngoài cảnh có được.”
“Cho dù có được thông qua phương thức như vậy, nhưng ít ra máu của Bạch Trạch đại nhân ở ngàn năm sau vẫn cứ đang bảo hộ chúng ta.”
Mọi người bị những lời này của nàng này đốt cháy lên hy vọng.
“Chúng ta còn có thể đền bù hay sao?”
“Còn có cơ hội cứu vãn?”
Ánh mắt và giọng nói của Kỳ Niệm Nhất đều trở nên vô cùng kiên định.
“Các vị, có nguyện đến chiến trường Thâm Uyên với ta không!”
Lặng im một lát, có người run rẩy giơ tay lên: “Ta nguyện ý.”
“Nếu lấp đầy Thâm Uyên có thể đền bù hành vi phạm tội ngàn năm trước do tổ tiên phạm phải, ta nguyện ý.”
Sau khi người đầu tiên mở miệng, có càng nhiều bàn tay giơ lên.
Dưới ánh mặt trời lúc sáng lúc tối, người ngoài Thần Điện đứng đầy ngoài cửa điện, vô số bóng người từ ngoài Thần Điện vẫn luôn kéo dài đến ngoài cửa thành Lạc Anh, chiếm cứ cả con đường lớn.
Nàng phóng tầm mắt nhìn lại, trong lúc dòng người chen chúc xô đẩy, từng bàn tay liên tục giơ lên.
Ánh nắng kiên cường mà xuyên thấu qua tầng mây, chiếu xuống nhân gian.
Đám huyết mạch giả ở Nam Cảnh vai sát vai, tay chạm tay đan xen thành bóng, trong lúc nhất thời chấn động đến làm cho người ta không ra nói lời.
Sau đó, Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé cũng giơ lên trước mặt mình, là nữ đồng sáu bảy tuổi kia.
Tiểu hài tử còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã không còn khóc nữa, mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi Kỳ Niệm Nhất: “Thần Tử điện hạ, ta có thể đi không?”
Kỳ Niệm Nhất không nhịn được bật cười.
Lại nghe thấy cách đó không xa, có giọng nói trầm thấp vang lên.
“Nhưng cho dù chúng ta làm cái gì, đều không thể cứu vãn tương lai của mình, không phải sao?” Sắc mặt của người nọ hờ hững: “Kết cục của chúng ta không phải vẫn là điên khùng trong Thần Sơn, kết liễu cuộc đời này hay sao, cố gắng cứu vãn lại có ý nghĩa gì.”
Nghe lời này của hắn ta, người còn lại cũng không nhịn được lo lắng trong lòng.
Kỳ Niệm Nhất cất cao giọng nói: “Không, các ngươi cũng không có đi vào đường cùng.”
“Bắt đầu từ ngày mai, Thần Điện sẽ thiết lập Lôi Đình Kiếm Trận ở mỗi một chủ thành phụ thành trong Nam Cảnh, chỉ cần sẵn sàng chịu đựng đau đớn bước vào trong kiếm trận, chịu đựng lễ rửa tội của kiếm khí, là có thể loại bỏ ô nhiễm trong lực lượng huyết mạch của các vị, sẽ không có lo lắng bị điên khùng sau khi ô nhiễm.”
Ngọn lửa cuối cùng trong lòng của mọi người rốt cuộc bị đốt cháy.
Một lát sau, Lạc Anh Thành đột nhiên bộc phát ra tiếng hoan hô kinh người, có người không kìm chế được sự vui sướng trong lòng, có người còn lên tiếng khóc rống, cũng có người tranh thủ thời gian lao ra khỏi đám người, báo cho người nhà về tin vui này, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Kỳ Niệm Nhất thấy khuôn mặt khác nhau của những người, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Nàng nghĩ có lẽ Bạch Trạch thật sự chưa bao giờ rời đi.