Nàng và Phi Bạch không coi ai ra gì mà nói chuyện, giống như bọn họ vào ngày thường.
Nàng dùng thần niệm trao đổi, còn Phi Bạch thì trực tiếp nói chuyện, dù sao không ai có thể thấy nghe được biết được sự tồn tại của hắn.
Nói một lát thì Kỳ Niệm Nhất lại phát hiện, mọi người bên cạnh dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn tới nhìn lui giữa nàng và Phi Bạch.
Kỳ Niệm Nhất chợt nhận ra được, vì sao bọn họ giống như có thể nhìn thấy Phi Bạch?
Trong chủ điện tụ tập không ít người, đều quen biết Kỳ Niệm Nhất, lúc này bọn họ nhìn nam tử không có một chút dấu hiệu đột nhiên xuất hiện này, thấy nam tử vẫn còn nói một hồi, đều có chút tò mò.
Tống Chi Hàng chớp chớp mắt, hỏi: “Kỳ đạo hữu, không biết vị này là ai.”
Kỳ Niệm Nhất và Phi Bạch đồng thời cứng đờ.
Nàng chậm rãi xoay người, chỉ vào Phi Bạch hỏi bọn họ: “Các ngươi có thể thấy hắn?”
Diêu Quang kỳ lạ mà nói: “Một người lớn như vậy, vì sao không nhìn thấy chứ.”
Kỳ Niệm Nhất và Phi Bạch ngạc nhiên đối diện, trong lòng đều không thể tin tưởng.
Nàng đột nhiên xoay người, nói với Tống Chi Hàng: “Tống đạo hữu, làm phiền ngươi một việc.”
Tống Chi Hàng mỉm cười nói: “Ngươi cứ nói.”
Kỳ Niệm Nhất đẩy Phi Bạch đến trước mặt hắn ta, nghiêm mặt nói: “Làm phiền ngươi sờ hắn một cái.”
Biểu cảm của Tống Chi Hàng cứng đờ.
Yêu cầu thật kỳ lạ.
Nhưng hắn ta vẫn làm theo.
Không nghĩ tới tay đụng phải lại giống như Mặc Vô Thư ngày đó cũng không thể đụng tới thật thể, mà từ trong linh thể của Phi Bạch xuyên qua.
Tống Chi Hàng sửng sốt: “Đây là có chuyện gì?”
Bản thân Phi Bạch cũng có chút ngạc nhiên.
Hắn cúi đầu, có chút mờ mịt mà nhìn bản thân: “Ta… có thể bị người khác thấy?”
Lần này sau khi hắn tiến hóa hoàn thành, ngoại trừ Niệm Nhất ra cũng chỉ có hai người Vô Thư và Thiên Tôn thấy.
Hắn còn tưởng rằng bởi vì Vô Thư và Thiên Tôn đều là Đại Thừa cảnh, cường độ của thần hồn khác với người thường, có thể xuyên thấu qua hư vô nhìn thấy linh thể này của hắn.
Không nghĩ tới vậy mà lại là ai cũng có thể thấy hắn.
Hắn xoay người, khẽ giải thích với Kỳ Niệm Nhất: “Thật ra trong Cửu Tiêu Thiên Thê, lúc thần kiếm hoàn thành tiến hóa thì ta cũng đã thức tỉnh. Vẫn luôn không xuất hiện là bởi vì cảm nhận được nếu ta hiện thân thì có lẽ sẽ dẫn tới thiên lôi, mang đến phiền phức cho ngươi.”
Hắn bừng tỉnh nói: “Không nghĩ tới…”
Thanh âm trầm thấp đột nhiên im bặt, Phi Bạch nhìn mu bàn tay của mình nắm lấy Kỳ Niệm Nhất.
Mặt mày của nàng cong cong: “Đây không phải chuyện tốt hay sao.”
“Điều này ít nhất chứng minh cho dù hiện tại vẫn là linh thể thì ngươi cũng là chân thật sống ở trên đời này.”
Trong lòng Phi Bạch hơi hơi chấn động nhìn ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Khụ… ta nói, các ngươi có thể đừng không coi ai ra gì như vậy hay không.” Thượng Quan Hi ho nhẹ một tiếng, nói với Kỳ Niệm Nhất: “Không giới thiệu một chút?”
Nàng ta nghiêng tai nói với Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi tìm được một mỹ nam tử như vậy lúc nào, ngươi ở nhà ta lâu như vậy, sao ta không phát hiện ra một chút nào vậy.”
Lời trong lời ngoài của Thượng Quan Hi đều là sự hối hận đối với việc mình không biết khi nào đã bỏ lỡ chuyện này.
Ánh mắt của Tống Chi Hàng chăm chú nhìn vào bàn tay nắm chặt của Kỳ Niệm Nhất và Phi Bạch, tất cả sóng to gió lớn trong lòng đều biến thành mấy chữ —— nắm tay.
Vì sao Kỳ đạo hữu lại nắm tay hắn.
Đối phương là gì của nàng?
Kỳ Niệm Nhất vẫn cứ nắm tay của Phi Bạch không buông, nàng đối với động tác này đã vô cùng quen thuộc, đối với xương cốt và kết cấu trên bàn tay của hắn quen thuộc giống như là nàng cầm kiếm vậy.
“Giới thiệu cho mọi người một chút, hắn là Vân Dã, cũng tên là Phi Bạch.” Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất rạng rỡ, kiêu ngạo mà nói: “Hắn là kiếm của ta.”