Mọi người: “…”
Diêu Quang mờ mịt nói: “Nhưng hắn không phải là người hay sao?”
Kỳ Niệm Nhất: “Các loại nguyên nhân tương đối phức tạp. Hắn vừa là chú kiếm sư của thanh kiếm này, cũng là kiếm linh của thanh kiếm này.”
Sau khi nàng đơn giản giải thích một lát, mọi người mới miễn cưỡng hiểu được quan hệ của nàng và Phi Bạch.
Chỉ có trong lòng Tống Chi Hàng vô cùng đau thương.
Hắn ta nhìn sườn mặt anh tuấn của Phi Bạch, đau lòng mà nghĩ, lúc trước khi hắn ta cầu thân thì Kỳ đạo hữu nói mình chỉ nguyện cộng độ quãng đời còn lại với kiếm của mình.
Cộng độ quãng đời còn lại trong miệng của nàng là lựa chọn duy nhất, dĩ nhiên là thanh kiếm như vậy sao?
…
Ngoài Thần Điện của Lạc Anh Thành, Lôi Đình Kiếm Trận đã được dựng lên.
Mọi người vốn kiên định muốn đi vào kiếm trận rửa sạch lực lượng huyết mạch, đột nhiên có chút lùi bước.
Không có gì khác, kiếm trận kia nhìn hung hiểm như thế, tràn ngập lôi quang, dường như chỉ cần vừa tiến vào thì sẽ bị lôi quang đánh chết.
“Thật sự sẽ không có việc gì sao?” Có người co rúm lại nói: “Nhìn thật dọa người.”
“Đó chính là lôi đình, đang yên đang lành để sét đánh một lần, thật sự sẽ không chết hay sao?”
Cũng có người cảm thấy: “Nếu không tiến vào kiếm trận, thừa dịp chưa bị ma khí của Thâm Uyên hoàn toàn ô nhiễm, ta còn có thể sống tạm một thời gian, nếu muốn đi vào kiếm trận này thì chỉ sợ là hôm nay đều không qua khỏi.”
Sau vài ngày trôi qua, đám huyết mạch giả của Nam Cảnh rốt cuộc từ trận biến cố cực lớn này đi ra.
Cũng có một số người sau khi cảm xúc bình tĩnh trở lại, lấy lại lý trí từ lời nói của Kỳ Niệm Nhất, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về tương lai của mình sẽ đi về đâu.
Cảm xúc kích động và nhiệt huyết trôi qua thì sự khiếp đảm và do dự lại đến.
Trong lúc giằng co, một người chậm rãi đi đến.
Nàng ta ví tóc đen mặc quần áo trắng, bộ quần áo trắng kia tương tự với quần áo của mọi người ở Thần Điện nhưng lại không giống nhau, trường bào thuần trắng bắt đầu chậm rãi đậm màu từ chỗ vạt áo, từ đỏ nhạt biến thành đỏ thẫm, trong lúc đi lại giống như một đóa hoa thanh đạm lại mê hoặc.
Trước ngực của nàng ta đang đeo huân chương hoa Lạc Anh chín cánh màu đỏ, khuôn mặt lạnh nhạt mà siêu phàm, trong lúc lơ đãng lộ ra một cảm giác tự phụ, cảm giác áp bách mạnh mẽ tràn ra khiến cho người ta không dám nhìn gần.
Phía sau nàng ta có mười hai người đi theo cũng mặc trường bào của Thần Điện, mọi người nhìn kỹ mới phát hiện bọn họ lại là Thập Nhị Diệu nổi danh của Thần Điện.
Nàng ta đứng trước kiếm trận, lạnh nhạt nói: “Kiếm trận này để bản tôn tới thử trước một lần.”
Có một số người trẻ tuổi còn không rõ nàng ta là ai, chỉ thấy tất cả những người của Thần Điện và một số huyết mạch giả tương đối lớn tuổi của Nam Cảnh đồng thời khom mình hành lễ, kích động nói:
“Gặp qua Thiên Tôn.”
Đúng là Thiên Tôn xuất quan!
Lôi Đình Kiếm trước mặt Trận Diệp Hi Vi thiết lập trên một đài cao, rộng bốn trượng dài ba trượng, từ bốn góc đài cao có sáu tiết điểm linh lực cất giữ lực lượng lôi đình, mặt đất trên đài cao được xây từ từ lõi linh quặng, là vật liệu chứa đựng linh lực tốt nhất. Trên đài cao phong ấn mười hai khối Tẩy Kiếm Thạch, phong ấn kiếm khí Phá Tà của Kỳ Niệm Nhất.
Từ bên ngoài nhìn qua, mười hai đạo kiếm khí trên đài cao lạnh lùng sắc bén, bốn phía có lôi đình lượn lờ, đều không cần tới gần, chỉ cần đứng ở phương xa cũng có thể nghe thấy tiếng sấm rền trên đài cao vang tận mây xanh.
Kiếm trận đáng sợ như thế, nếu người bước vào thì chỉ sợ là sẽ biến thành tro bụi trong khoảnh khắc, sao có thể tồn tại bước ra.
Mọi người chấn động mà nhìn Thiên Tôn bình tĩnh mà bước vào kiếm trận.
Sau khi cảm nhận được có người bước vào, tiếng sấm sét trong kiếm trận càng thêm kịch liệt, chỉ trong giây lát, toàn bộ kiếm khí và lôi đình đều dồn vào trên người của Diệp Hi Vi, trên người của nàng ta lấy mắt thường là có thể thấy được lôi khí cháy đen nổi lên.