Khi đó bọn họ đã hẹn rằng những ai chưa so chiêu với nhau thì sau này sẽ đấu thêm một trận.
Lại không nghĩ rằng, không đợi được tới ngày so tài thì bọn họ đã trở thành đồng bạn kề vai chiến đấu.
Quỷ ảnh có sức mạnh gần đạt tới Thiên Thu Tuế, bọn họ biết rõ là mình không thể địch lại được.
Nhưng chỉ cần có thể kiềm chân được nó thì cho dù chỉ trong chớp mắt, cũng tốt rồi.
Vào lúc bốn thanh kiếm đều xuất hiện thì ở hướng Tây lại truyền tới ánh lửa, thiêu đỏ nửa bầu trời.
Nháy mắt, một thanh trường kiếm toàn thân đỏ đậm bay tới, dừng lại trước mắt bọn họ.
Thanh trường kiếm này không nằm trong tay chủ nhân mà lại linh hoạt vẽ ra một đường kiếm giữa không trung, mũi kiếm lắc lư trước mặt bọn họ như đang chào hỏi vậy.
Kỳ Niệm Nhất nhớ rõ thanh kiếm rất có linh tính này.
Bọn họ đã từng gặp một lần ở trong Vô Vọng Hải.
Phi Hồng Kiếm.
Chỉ mất một lát, chủ nhân của Phi Hồng Kiếm đã bước tới trước mặt bọn họ rồi.
Minh Nhiên mặc một bộ váy dài màu đỏ như lửa, dưới Phi Hồng kiếm khí, khiến gương mặt nàng ta lại càng xinh đẹp khó tả hơn.
Năm kiếm tu trẻ tuổi xuất sắc nhất của thế hệ này, mặc dù kiếm ý của mỗi người khác nhau như trời và đất, nhưng đều có lòng dũng cảm thẳng tiến không lùi.
Bọn họ bày trận, Kỳ Niệm Nhất ở giữa áp trận, mặc dù chưa bao giờ phối hợp với nhau nhưng trong lúc tình hình chiến đấu kịch liệt thì gần như tất cả bọn họ đều chiến đấu theo bản năng.
Thần niệm của Năm người được Kỳ Niệm Nhất tụ tập lại với nhau, bên trong kiếm trận, chỉ cần tâm niệm vừa động là có thể cảm nhận được tâm tình của những người khác.
Quỷ ảnh màu đen đã lượn lờ tràn ngập kết giới trên không của toàn bộ Thâm Uyên, giống như một tấm lưới màu đen khổng lồ, gần như cắn nuốt tất cả mọi người từ trên Thiên Cung.
Kiếm trận của năm người bọn họ phá vỡ tấm lưới quỷ này, nhấc lên một làn sóng hoảng sợ.
Lối vào trạm canh gác trải rộng khắp nơi ở Thâm Uyên, nhóm âm tu hát vang trên đài hoặc là tấu vang tiếng sênh tiêu.
Tiếng tiêu da diết, tiếng sáo nhẹ nhàng, đàn cổ nghiêm trang.
Ba người nương theo tiếng tỳ bà của Cửu Chuyển Âm Khuyết tôn chủ, giờ phút này những nhạc cụ sát phạt sa trường là chính đã phát huy uy lực của "Phá Trận Tử" đến cực hạn.
Chuông vàng trên cổ tay Diệu Âm lắc lư dữ dội, tiếng trống chưa dứt mà nàng ta đã hé đôi môi đỏ, thanh âm biến hóa kỳ ảo vang lên cùng với tiếng nhạc leng keng.
"Thiên thì đỗi hề uy linh nộ, nghiêm sát tẫn hề khí nguyên dã*..."
(*Hai câu trong bài "Quốc Thương" của Khuất Nguyên.)
Dưới thiên phú mạnh mẽ của Diệu Âm, sĩ khí được dâng lên, tiếng ca du dương truyền vào trong lòng mỗi người.
"Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào..."
(*Hai câu trong bài "Vô Y" của Khổng Tử.)
Phía trên bầu trời, lông chim màu vàng xẹt qua tạo thành một đường cong duyên dáng, là Tiêu Dao Du và linh hồn Kim Bằng của nàng ta tan ra hòa thành một thể.
Chỉ cần là nơi mà nàng ta bay qua thì đều có lông chim màu vàng giống như kim thép rơi xuống, mỗi một sợi lông thép đều nện lên người sinh vật Thâm Uyên, có thể đánh bọn chúng rơi xuống.
Đột nhiên Kỳ Niệm Nhất cảm giác được trong lòng khẽ động, không ngờ là Cơ Sướng đang gọi nàng thông qua công pháp.
Nàng nói trong lòng: "Ngươi cũng muốn đi ra chiến đấu à?"
Giọng của Cơ Sướng vô cùng chắc chắn: "Đương nhiên rồi."
Nàng thả lỏng kiếm thức, vận chuyển công pháp Vạn Linh Triêu, rất nhanh đã có một bé con gấu trúc màu đen trắng xuất hiện.
Bốn kiếm tu khác đang kề vai chiến đấu với nàng thấy cảnh tượng như thế thì im lặng một cách kỳ lạ.
Ngọc Trùng Cẩm kinh ngạc nói: "Sao đi đánh nhau mà ngươi còn mang sủng vật theo thế?"
Hắn vừa dứt lời đã thấy dáng người của bé con gấu trúc đột nhiên phóng đại, trực tiếp hóa thành hình người.
Người này mặc trường bào màu đen, xung quanh cổ là một vòng lông tơ màu trắng, quầng thâm đen dưới mắt khiến hắn trông càng u ám tà khí hơn.