Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 592 - Chương 592. Chương 592

Chương 592. Chương 592 Chương 592. Chương 592

Mọi người khiếp sợ phát hiện không ngờ đây lại là một yêu tu Hóa Thần Cảnh.

Thần Cơ Phi Ưng vẫn luôn lượn quanh trên bầu trời Thâm Uyên thấy được cảnh tượng này, giật mình đến mức suýt ngã xuống từ không trung.

Hoàng, hoàng tộc?

Đây không phải là tiểu Yêu Hoàng đã mất tích từ lâu hay sao?

Cơ Sướng không để ý nhiều, sau khi gật đầu khẽ với Kỳ Niệm Nhất thì gom tay áo lại, một mình tiến vào chiến trường.

Yêu Hoàng có được năng lực tăng cường lực lượng cho đồng bào Yêu tộc, Cơ Sướng vừa xuất hiện đã khiến mười mấy yêu tu Kiến Long Môn trong Thần Cơ mạnh hơn không chỉ một chút.

Cùng lúc đó, phù tu đã chuẩn bị hồi lâu cũng nối gót tới.

Tất cả phù tu ở đây dốc hết toàn bộ tâm huyết, dùng mười vạn lá Nhiên Phù để dệt thành một phù trận kín không kẽ hở, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt dữ dội, lúc chạm đến quỷ ảnh thì lửa lập tức cháy lan ra.

Lư Thu Đồng dẫn dắt nhóm đệ tử Lưu Dục Phong của Thương Hoàn ép ra từng đợt từng đợt sương khói, trong phù trận hỗn loạn, bị Nhiên Phù thiêu cháy.

Sương khói lập tức tràn ngập, cuốn đi không khí trong lành, bao bọc lấy quỷ ảnh theo ngọn lửa.

Cuối cùng quỷ ảnh cũng hoàn toàn bị ngọn lửa cắn nuốt.

Lúc này, gần vạn người mang huyết mạch của Nam Cảnh lấy Diêu Quang dẫn đầu, đồng thời cắt ngón áp út, một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay.

Dường như là ngửi thấy mùi máu tươi nên nhóm quỷ quái màu đỏ thẫm nhốn nháo không yên, nhào lên như phát cuồng để hút hết chỗ máu tươi ngon này.

Đầu ngón tay Diêu Quang bắn ra, gần vạn giọt máu chất chứa năng lực huyết mạch Bạch Trạch rơi xuống từ trên cao, nhỏ vào Thâm Uyên.

Lúc máu nhỏ xuống người của sinh vật Thâm Uyên thì xuất hiện hiệu quả như bị bỏng cháy.

Bùi Hoằng giật mình nói: "Không ngờ thật sự có tác dụng! Ban đầu mấy thứ này không sợ nhiệt độ cao mà."

Sau cơn mưa máu, cuối cùng yêu ma quỷ quái cũng rút lui.

Cuối cùng cũng không còn thấy bóng dáng của chúng trên thang trời.

Lúc này, cuối cùng bầu trời u ám cũng tan đi.

Lộ ra ánh mặt trời sáng lờ mờ.

Lúc này trời chiều đã ngã về tây, cho dù đã rẽ mây nhìn thấy trời nhưng cũng sắp vào buổi tối rồi.

Quỷ ảnh biến mất, yêu ma quỷ quái tránh lui, trong sự hỗn loạn, cuối cùng chiến trường Thâm Uyên cũng bình ổn lại.

Bùi Hoằng thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng xong."

Lúc hắn đang tính nói "Không biết vì sao lần này tiến công lại khiến người ta sợ hãi như thế" thì lại thấy Yến Hoài Phong cau mày, nhìn về phía Thâm Uyên.

Biểu cảm như thế khiến trong lòng Bùi Hoằng sinh ra linh cảm chẳng lành.

Yến Hoài Phong chậm rãi lắc đầu, nói với vẻ nặng nề: "Vẫn chưa kết thúc."

Như là hùa theo lời nói của hắn, dưới đáy Thâm Uyên lại xao động lần nữa.

Vô số người nín thở chờ đợi.

Một lát sau, bọn họ giật mình phát hiện, đi lên lần này không phải là sinh vật Thâm Uyên xấu xí ghê tởm mà bọn họ vẫn tưởng.

Mà là u hồn trống rỗng có cái bóng mờ mờ ảo ảo lay động.

Những u hồn này có hình dạng như ma quỷ, không thấy rõ mặt, chỉ có bóng dáng như hình người bay lơ lửng trên bầu trời Thâm Uyên.

Bùi Hoằng hít sâu một hơi: "Đây... Đây là một loại sinh vật Thâm Uyên mới mà chúng ta chưa thấy bao giờ!"

Gần như cùng lúc đó, trái tim Yến Hoài Phong sợ hãi.

Hắn lập tức phản ứng lại, lạnh lùng nói: "Nghênh chiến!"

Xuất hiện cùng lới với giọng nói của hắn là một bóng hình bước ra độc lập từ giữa đám u hồn kia.

Ngoại hình của hắn ta trông không khác gì những u hồn đó, nhưng điều khiến người ta sợ hãi là, ít nhất hắn ta có được thực lực Thái Hư Cảnh đỉnh phong.

Đã rất gần với Đại Thừa rồi.

Đến lúc này, tất cả mọi người ở biên giới Thâm Uyên cũng hiểu được, trong số bọn họ, không ai có thể địch lại được sinh vật Thâm Uyên đáng sợ như vậy.

Nhưng vào lúc này, có một nhát kiếm lao tới từ trên cao.

Bình Luận (0)
Comment