Trầm Bích mỉm cười liếc hắn một cái, lại nói: “Nhưng hắn chưa từng nhắc đến tên của ngươi trong Thần Cơ bao giờ, ta biết là ngươi làm vì tiểu muội của ta.”
Kỳ Niệm Nhất khó hiểu nói: “Tiểu muội?”
Trầm Bích hất cằm chỉ về một phương hướng, Kỳ Niệm Nhất nhìn theo hướng nàng ta chỉ, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Dao Du và Diêu Quang dường như đang trò chuyện rất vui vẻ, không biết là đang nói gì, mặt mày hớn hở.
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới phản ứng lại: “Người và Tiêu Dao Du là tỷ muội sao? Nhưng không phải nàng ấy xuất thân từ gia đình người phàm, chạy trốn khỏi nhà hay sao?”
Trầm Bích gật đầu: “Đúng vậy, sau này chẳng phải đã được ta nhặt đem về sao? Bằng không đối với một con gà mờ chẳng biết một cái gì về giới tu chân giới nhưng lại mang trong mình vật quý báu như nó, không bị người ta ăn tươi nuốt sống mới là lạ.”
Yến Hoài Phong tiếp lời đúng lúc: “Trầm Bích là đại đương gia của Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu.”
Trầm Bích mỉm cười, nói với Kỳ Niệm Nhất: “Nhưng đã lâu rồi ta còn không xử lý việc kinh doanh trong Lâu nữa, Tiểu Dao làm rất tốt.”
Sau khi nhận mặt một vòng, Kỳ Niệm Nhất dừng lại trước mặt một nam nhân có mái tóc dài màu nâu vàng.
Nàng nhìn lại mái tóc trắng của chính mình, rồi lại nhìn mái tóc dài màu nâu vàng của đối phương, đột nhiên có cảm giác như đã tìm được đồng loại.
Yến Hoài Phong: “Mục Dần, chúng ta đều gọi hắn là Phi Ưng, là yêu tu có tu vi cao nhất trong Thần Cơ.”
Vẻ mặt Phi Ưng nhìn Kỳ Niệm Nhất rất phức tạp, một phen muốn nói rồi lại thôi, lén liếc nhìn vẻ mặt Yến Hoài Phong vẫn coi như hiền lành, thành khẩn nói: “Kỳ kiếm chủ, ta có một thỉnh cầu quá đáng, có thể mượn ra chỗ khác nói chuyện một chút được không?”
Yến Hoài Phong nhướng mày, Phi Ưng vội vàng nói: “Lệnh chủ huynh yên tâm, ta đối tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận gì với sư muội của huynh, ta chỉ là có việc muốn hỏi nàng thôi!”
Hắn nói liền mạch cả một câu mà không hề có tiếng thở ra, khiến cho Kỳ Niệm Nhất nghe thôi cũng cảm thấy mệt rồi.
Nàng an ủi vị nhị sư huynh cực kỳ bảo vệ đứa trẻ nhà mình này một phen, đồng ý yêu cầu của Phi Ưng, hai người đi đến một nơi hơi yên tĩnh một chút.
Chợt nghe Phi Ưng do dự nói: “Xin hỏi Kỳ kiếm chủ, có phải là có một khế ước linh sủng hay không.”
Hắn đưa tay khoa tay múa chân: “Nó lớn cỡ chừng này, tứ chi và quầng mắt đều màu đen, thân hình thì là màu trắng, trông vô cùng đặc biệt.”
Hắn mong chờ nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Vừa rồi ta nhìn thấy hắn được ngươi triệu hồi trên chiến trường rồi hóa thành hình người, chắc chắn là linh sủng của ngươi, có phải không?”
Kỳ Niệm Nhất: “...”
Ngượng ghê.
Nàng đã bắt cóc Yêu Hoàng lâu như vậy rồi, lại còn bị người trong nhà Yêu Hoàng tìm đến tận nhà.
Nàng bình tĩnh trả lời: “Đúng là linh sủng của ta.”
Phi Ưng càng kích động hơn: “Ngươi có thể triệu hồi hắn ra một lần nữa để bọn ta gặp nhau một lần có được không?”
Thấy vẻ mặt Kỳ Niệm Nhất không được bình thường, Phi Ưng cho rằng yêu cầu của mình khiến nàng khó xử, dù sao lần đầu gặp mặt đã bảo người ta triệu hồi linh sủng ra để gặp mặt, quả thật không được lễ phép cho lắm, liền giải thích: “Thật không dám giấu gì, lúc nãy ta nhìn thấy dáng vẻ của linh sủng của kiếm chủ, trông rất giống người trong hoàng tộc của Yêu tộc của ta, nay Tiên hoàng đã vũ hóa, trong hoàng thất chỉ còn lại một mình tiểu yêu hoàng đã mất tích từ lâu.”
Kỳ Niệm Nhất đấu tranh nội tâm một phen, cuối cùng vẫn thả Cơ Sướng ra ngoài.
Ánh sáng màu trắng lóe lên, con thú lông mao màu đen trắng mà Phi Ưng tâm tâm niệm niệm từ bấy lâu nay xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sau khi Cơ Sướng xuất hiện, lập tức biến thành hình dạng con người, liếc nhìn Phi Ưng một cái: “Ngươi là... người tộc Kim Long Ưng sao?”