Nam tử áo đen ra vẻ như kinh ngạc lắm: “Hoá ra không gọi như vậy sao? Là ta đường đột rồi, không biết nên xưng hô với tiểu hữu như thế nào?”
Mặt mũi thâm thuý của hắn hiện lên nụ cười như trêu trọc lại như hiểu thấu, làm Cung Lăng Châu cả người khó chịu: “Rốt cuộc ngươi là ai? Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Ý cười trên mặt nam tử áo đen càng sâu thêm: “Ta miễn cưỡng cũng được coi như một thành viên của Vẫn Tinh Phong.”
Còn chưa kịp nói “Ta là sư tôn của ngươi”, đã bị Cung Lăng Châu nghẹn trở về.
Cung Lăng Châu cười nhạo một tiếng: “Từ trước tới nay, Vẫn Tinh Phong chỉ có bốn huynh muội bọn ta, không còn ai khác, nếu ngươi nói bản thân là một thành viên của Vẫn Tinh Phong, chỉ có một loại khả năng.”
Mặc Vô Thư chân thành xin thỉnh giáo: “Là cái gì?”
Cung Lăng Châu: “Trừ phi ngươi tới ở rể.”
Hắn nói xong, lẩm bẩm: “Cái chày gỗ Tiểu Tứ kia không giống người sẽ nhặt nam nhân về nhà mà, chẳng lẽ thông suốt rồi?”
Mặc Vô Thư: “...”
Hắn cạn lời nói: “Bỏ ngay những suy nghĩ linh tinh kia của ngươi đi.” - “Ta là sư tôn của ngươi.”
Vừa nói ra thì Lục Thanh Hà vừa chơi cờ với hắn kinh ngạc trợn to mắt.
Sư tôn của hắn, đó không phải là… Mặc Quân?
Lục Thanh Hà khó tin nhìn Mặc Vô Thư, không thể tin được người vừa đánh cờ với mình lại là người đứng trên đỉnh thiên hạ nhìn chúng sinh, Mặc Quân.
Không đợi Lục Thanh Hà kinh ngạc xong, Cung Lăng Châu yên tĩnh một lát, sau đó phá lên cười.
Mặc Vô Thư: “...”
Hắn mặt không cảm xúc nhìn Cung Lăng Châu cười xong, nhìn hắn hưng phấn nói: “Ngươi biết mấy năm nay ta gặp được bao nhiêu người giả mạo sư tôn ta ở bên ngoài không? Ngươi biết kết cục của những người đó là gì không?”
Cung Lăng Châu nói, nhanh chóng ngừng cười, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Những kẻ trước đây ta gặp, đều chỉ dám ở nhân gian lừa gạt những tu sĩ gà mờ, ngươi sao lại dám…”
Hắn ngưng lại một lát, nhất thời không biết nên hình dung như thế nào: “Sao dám tới tận Thương Hoàn lừa gạt?”
Mặc Vô Thư lẳng lặng nhìn Cung Lăng Châu, im lặng một lúc lâu.
Hắn cảm thấy, tam đệ tử hắn ngoài ý muốn thu nhận này hình như là một đứa ngốc.
Mà lúc này, Ôn Hoài Du đã khám xong, đạp lên ánh trời chiều và tuyết đọng bước vào cửa viện, khi thấy bóng dáng Mặc Vô Thư ở trong rừng, dừng chân lại.
Ánh mắt Mặc Vô Thư lướt qua Cung Lăng Châu, nhìn về phía Ôn Hoài Du đứng ngoài cửa viện, trong mắt xẹt qua chút cảm xúc phức tạp.
“Về rồi đấy à.”
“Chúc mừng sư tôn kết thúc bế quan, bình an trở về.”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Cung Lăng Châu nghe xong, cứng đờ xoay người, chỉ vào Mặc Vô Thư rồi nói với Ôn Hoài Du: “Đại sư huynh, hoá ra huynh không gạt ta, sư tôn của chúng ta không chết thật hả?”
Ôn Hoài Du không nói gì, ánh mắt lành lạnh liếc Cung Lăng Châu một cái.
Ánh mắt kia rõ ràng viết hai chữ “mất mặt”.
Ôn Hoài Du cất bước đi vào, trong lồng ngực hắn ôm một con mèo, là một con mèo màu cam béo tới nỗi không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa, nó không hề sợ người lạ, nằm trong ngực Ôn Hoài Du xoay trái xoay phải, tinh thần phấn chấn.
Hắn thả con mèo cam trong tay xuống, khi vừa đáp đất mèo cam lại bị lạnh tới nỗi thu móng vuốt lại, bám vào người Ôn Hoài Du không muốn rời đi, mềm mại “miao” một tiếng.
Ôn Hoài Du bất đắc dĩ lại bế nó lên, đặt lên trên bàn ngọc.
Mèo cam không hề khách khí làm loạn bàn cờ Lục Thanh Hà và Mặc Vô Thư vừa chơi xong, sau đó yên tâm nằm xuống.
Ôn Hoài Du lấy ra một đoạn băng gạc quấn vào chân sau cho nó, lúc này mấy người mới phát hiện chân sau của nó có vết thương.
Cung Lăng Châu: “Đại sư huynh, đây là đối tượng khám hôm nay của huynh sao?”
Ôn Hoài Du mắt cũng không nâng lên, lạnh thanh nói: “Ừm.”
Băng bó xong, hắn lại đi rửa tay, đích thân đun một ấm trà, sau khi ngồi xuống thì nói với Mặc Vô Thư: “Tin vui sư tôn bế quan kết thúc cũng không thông báo cho Hoài Du một tiếng trước, để con còn chuẩn bị trước, nhìn hôm nay không khỏi quá mức keo kiệt. Chén trà nhỏ này, coi như con bồi tội với sư tôn.”