Hôm nay trời có tuyết nhỏ, rơi xuống rồi dừng lại trên đầu vai của hai nam nhân đang đánh cờ trong rừng trúc.
Bọn họ không dùng linh lực quét tuyết trên người xuống, chỉ một lát sau, những bông tuyết nhỏ đã làm ướt đầu vai hai người, để lại vết tuyết trắng nhợt và vệt nước lạnh lẽo.
Hai nam nhân đánh cờ vô cùng tập trung, dù biết Cung Lăng Châu vừa xuất hiện ở đây cũng không thèm ngẩng đầu nhìn một cái, mà tập trung suy nghĩ nước đi tiếp theo.
Đỉnh mày của Cung Lăng Châu nhướng lên, kéo theo ma văn đỏ đậm giữa mày động đậy, khiến đôi mắt đỏ của hắn trông rất yêu dị.
Có vẻ không hợp với khung cảnh lịch sự tao nhã này lắm.
Hắn đứng bên cạnh một lát, phát hiện không ai để ý đến hắn, bèn dứt khoát tới gần xem đánh cờ.
Bởi vì động tác này của hắn, nam tử áo đen ngồi bên trái mới thấy mới lạ nhìn hắn một cái.
Nam tử áo đen đánh quân đen, nam tử mặc đồ đệ tử tạp dịch của Thương Hoàn ngồi đối diện hắn đánh quân trắng.
Nước cờ và phong cách của hai người khá độc đáo, người cầm quân trắng nhìn trông có vẻ nhàn nhã, hiền lành, không có tính công kích nhưng tư duy rất rõ ràng, thích đi những nước cờ độc, mỗi nước đi đều là góc chết đối thủ không tưởng tượng được.
Người cầm quân đen có vẻ động tác chậm rãi, nhưng đòn thế lại cực kỳ dứt khoát, phong cách đánh cờ sắc bén ẩn chứa một chút chiều sâu và ôn hòa, rõ ràng chiếm thế thượng phong, không cắn chết đối thủ mà trái lại để lại một lối đi cho đối thủ sống sót.Một ván cờ này cứ tiếp tục không nhanh không chậm như vậy.
Cung Lăng Châu nhìn một lát thì thấy nam tử áo đen không đánh nữa, mà là nhìn chằm chằm hắn, liền nhíu mày nói: “Nhìn ta làm gì, ngươi không đánh nữa à?”
Nam tử áo đen một tay chống cằm, một tay khác vân vê quân cờ đen, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn: “Ngươi nhìn hiểu sao?”
Cung Lăng Châu cực kỳ chân thành: “Nhìn không hiểu.”
Nam tử áo đen: “...”
Hắn nói: “Ta thấy tiểu hữu xem rất hăng say, còn tưởng rằng ngươi hiểu cờ.”
Cung Lăng Châu: “Nếu nói cờ, trên dưới Vẫn Tinh Phong chúng ta chỉ sợ chỉ có Đại sư huynh có thể xem hiểu một ít.”
Đại sư huynh cũng không phải không muốn dạy bọn họ.
Nhưng ba người bọn họ không hứng thú với chuyện phong nhã phí nơ ron thần kinh này, vì thế đã ép Ôn Hoài Du luyện thành tuyệt kỹ tự đánh cờ với bản thân.
Cung Lăng Châu nhìn hai nam tử trước mặt này, hỏi: “Hai vị là bạn của Đại sư huynh sao? Có biết hiện tại huynh ấy đang ở đâu không?”
Đang nói thì vị nam tử mặc bộ đồ đệ tử tạp dịch của Thương Hoàn thu cờ trắng lại, thở dài: “Ta thua.”
Hắn tâm tình phức tạp nói: “Đáng lẽ đã thua từ lâu rồi, là các hạ luôn giữ lại một con đường sống cho ta.”
Nam tử áo đen cong môi, lãnh đạm nói: “Đánh cờ với tiểu hữu rất thú vị, ta muốn kéo dài chuyện vui này.”
Lúc này, người mặc đồ đệ tử tạp dịch mới nói với Cung Lăng Châu: “Tại hạ Thượng Dương Môn Lục Thanh Hà, tới tìm Ôn y tiên chữa bệnh, bởi vậy ở nhờ Thương Hoàn một đoạn thời gian.”
Lục Thanh Hà đánh giá ma văn giữa mày Cung Lăng Châu một lát, lại nói: “Ta nghĩ chắc hẳn các hạ là đệ tử thứ ba của Vẫn Tinh Phong, tam hoàng tử của Ma Vực, Cung Lăng Châu Cung đạo hữu đúng không? Hôm nay dưới chân núi Lê Thành có người tìm thầy trị bệnh, Ôn y tiên đi hỏi khám, hiện tại còn chưa về.”
Cung Lăng Châu hiểu rõ gật đầu: “Ra là vậy.”
Hắn lại quay đầu nhìn nam tử áo đen kia: “Còn ngươi là ai?”
Nam tử áo đen thong thả ung dung đứng dậy, phủi đi bãi tuyết đọng trên tay áo, nhìn ma văn giữa mày Cung Lăng Châu, cười nói: “Ngươi là Tiểu Tam?”
Cung Lăng Châu nhíu mày: “Cái gì Tiểu Tam với không Tiểu Tam, sư môn bọn ta không gọi như vậy.”
Hắn nhìn động tác phủi tay áo của người này, cảm thấy hơi giống với thói quen của Đại sư huynh.