Nhìn hắn, Kỳ Niệm Nhất bỗng cảm thấy tâm tình của bản thân đã tốt hơn nhiều.
Bất luận là nàng trở thành dáng vẻ như thế nào, thì ít nhất bên cạnh vẫn còn có Phi Bạch.
Phi Bạch bất ngờ nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất bước nhanh về phía hắn, hai tay vô thức giang ra, đỡ được nàng vào lòng.
Chóp mũi Kỳ Niệm Nhất cọ vào lớp vải dễ chịu trên người hắn nói: “Sao linh thể của ngươi càng ngày càng chân thật thế.”
Phi Bạch cười khẽ, đáp: “Lần trước chịu thiên lôi chung với ngươi, linh thể hình như cũng đã có thể tích tụ năng lượng rồi, tu vi lúc trước của ta đang dần trở lại.”
Tế bái phụ hoàng xong, Kỳ Niệm Nhất chuẩn bị đi tạm biệt Cảnh Đế và Trác Thanh, sau đó quay về Thương Hoàn, nhưng lại bị Hoàng Hậu không quá thân thiết với nàng gọi lại:
“Hoàng muội nếu không quá vội, vậy dành ra chút thời gian, đi theo ta đi.”
Kỳ Niệm Nhất có chút khó hiểu mà đuổi theo, Phi Bạch cũng dựa trên bản năng, đi cạnh nàng, nhưng lại thấy Hoàng Hâụ tỏ vẻ khó xử: “Vị này……. Kiếm linh tiên sinh, sợ rằng ngài không tiện đến đây đâu, ta có chuyện giữa nữ tử với nhau, muốn nói với hoàng muội.”
Phi Bạch liền hơi ngượng ngùng, dừng chân.
Hoàng Hậu dẫn nàng đến Hoàng Vũ các, trong trí nhớ của Kỳ Niệm Nhất, đây có lẽ là tẩm điện của Hoàng Hậu.
Bước vào cửa cung, Kỳ Niệm Nhất liền lập tức choáng ngợp trước đống quần áo và trang sức rực rỡ trước mắt.
Các màu đỏ, vàng, xanh, tím cái gì cũng đều được bày biện trong đó, nàng không quá am hiểu về vật liệu may mặc, nhưng cũng hiểu mỗi một bộ ở đây đều là được làm từ những chất liệu vô cùng quý hiếm, toàn là pháp y thường dùng của người tu hành.
Hoàng Hậu vốn có một gương mặt ngây ngô, thoạt nhìn nàng ta chẳng mấy u sầu khi phải ở trong thâm cung này, mỉm cười nói với nàng: “Bệ hạ đã chuẩn bị chúng cho ngươi trước vài ngày đấy.”
“Hắn nói, ngươi dù sao cũng là đế cơ của cả một quốc gia, không thể suốt ngày chỉ luôn mặc mấy bộ đồ mộc mạc như thế được, thay qua đổi lại thì chỉ có độc mấy bộ quần áo ở tông môn kia, ý người là, sai người riêng vài bộ quần áo, phong cách sẽ do ta chọn.”
Hoàng Hậu hướng ánh mắt chờ mong về phía nàng: “Ngươi thay thử xem?”
Kỳ Niệm Nhất có hơi nghẹn lời, không đành lòng từ chối dáng vẻ mong đợi của Hoàng Hậu, nên đành tiện tay chọn một chiếc váy lụa dài màu đỏ thẫm, thay vào, vừa mới thay quần áo xong, Hoàng Hậu lại tiếp tục giơ ra một bộ trang sức hồng bảo thạch mạ vàng, mở to mắt nhìn nàng.
Kỳ Niệm Nhất khó khăn giải thích: “Bình thường ta hay luyện pháp, đấu kiếm, cho nên không thể đeo qua nhiều phụ kiện rườm rà được.”
Nàng đã cố gắng khéo léo rồi, chớ nếu mà nói trắng ra thì chính là — — Mấy đồ linh tinh này đang ảnh hưởng đến việc ta đánh nhau đấy.
Hoàng Hậu như đã đoán trước được nàng sẽ nói lời này, cho nên liền giải thích: “Bệ hạ nghe nói, qua một thời gian nữa hoàng muội sẽ tổ chức long môn lễ ở tông môn, hắn hiểu hoàng muội chưa bao giờ có niềm yêu thích với những thứ đồ này, cho nên mấy thứ này đều là dành cho Long Môn lễ của hoàng muội ở đấy.”
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới bừng tỉnh.
Khe khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền hoàng tẩu rồi, thay ta cảm ơn hoàng huynh nhé.”
Khi Hoàng Hậu đội chiếc phát quan và đeo chiếc trâm lên cho nàng, đôi bàn tay khẽ đụng vào sợi trong trắng mềm mại kia, thì liền không kìm được, run rẩy.
Kỳ Niệm Nhất biết, dáng vẻ của bản thân hiện tại, vẫn khiến nàng ta sợ hãi ít nhiều.
Chỉ không ngờ rằng lại nghe Hoàng Hậu khổ sở nói: “Nếu tiên đế còn sống biết được, nữ nhi của bản thân phải mệt nhọc bôn ba bên ngoài, thì sẽ đau lòng đến mức độ nào đây.”
Kỳ Niệm Nhất chợt nở nụ cười, đôi mắt màu vàng kim chói lóa:
“Hoàng tẩu, ta không cảm thấy bản thân vất vả. Người tu hành trèo lên đại đạo, vốn đã đi ngược lại với ý trời, mỗi một bước, ta đều phải đối đầu với Thiên đạo, khiêu chiến với giới hạn của chình mình.”