Long Môn Lễ ở Thương Hoàn có rất nhiều phân đoạn, ba vị sư huynh vội vàng phân công cho nhau, Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng bị bọn họ chỉ định đến viết thiệp mời.
Long Môn lễ, người ta thường mời bạn tốt của chính mình đến tham gia, Kỳ Niệm Nhất cầm bút ngẫm nghĩ, cảm thấy bản tốt của mình có cũng không ít người, cho nên liền viết liên tiếp vài bức.
Hai bức gửi cho Thanh Liên kiếm phái, một cho Mộ Văn, một cho Sở Tư Nhiên, mấy cái tiếp theo thì gửi cho Tiêu Dao Du, Diệu Âm, Ngọc Trọng Cẩm và tất nhiên không thể thiếu, Lê Nhận Hồi, đám người ở Nam Cảnh kia hẳn là không thể bỏ lỡ Long Môn lễ của thần tử đâu nhỉ, nàng lại viết thêm một phong thư cho Thượng Quan Hi, nhờ nàng ta thay mặt nàng đi mời mấy người đó.
Nàng dùng hạc do Vẫn Tinh Phong nuôi để đi đưa tin, tốc độ rất nhanh, chỉ trong một ngày đã phát hết thiệp mời, ngày thứ hai, lời hồi âm liền lần lượt được gửi tới.
Người đầu tiên hồi âm chính là Thượng Quan Hi — — Nàng trực tiếp đốt một lá truyền âm phù tới, khiển trách hành vi lười biếng của Kỳ Niệm Nhất.
“Ngay cả việc viết vài bức thư mà thần tử đại nhân của ta cũng nhát làm hay sao, vậy mà còn muốn ta thay mặt đi mời cơ đấy.”
Sau hai ngày, Ngọc Trọng Cẩm, Diệu Âm và Lê Nhạn Hồi đã lanh lẹ gửi thư đáp lễ tới.
Đang lúc Kỳ Niệm Nhất nghi hoặc, vì sao Tiêu Dao Du hay lảm nhảm đó lại gửi thư chậm như thế, thì ngay ngày thứ ba nàng đã nhận được thư.
Cũng không hẳn là thư hồi âm, cũng chẳng phải là truyền âm phù.
— — Tiêu Dao Du đã trực tiếp đóng gói bản thân gửi tới chỗ nàng.
Tiêu Nhị đương gia đã cực kỳ quen thuộc với việc ăn dầm ở dề trên Vẫn Tinh Phong, mang một cái danh vô cùng đẹp đẽ là đến chúc mừng Long Môn lễ của nàng nhưng trên thực tế là đang trốn mấy ngày làm việc ở Nguyệt Hạ Thính Phong.
Ngày thứ tư thiệp mời được gửi đi, Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai thiệp mời nàng gửi cho Thanh Liêm kiếm phái, đều không có lời hồi âm.
Khoảng cách giữa Thanh Liên kiếm phái và Thương Hoàn không quá xa, khi còn nhỏ nàng và Sở Tư Nhiên còn hay chạy qua chạy lại với nhau, nên theo lý thuyết, lời hồi âm của Sở Tư Niên và Mộ Vãn hẳn phải là lời hồi âm nàng nhận được sớm nhất.
Nhưng không hiểu sao, một chút tin tức của hai người này, nàng cũng không nắm được.
Nghe đến việc này, chính Tiêu Dao Du cũng cảm thấy kỳ lạ.
Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói: “Hôm Thâm Uyên đại chiến ấy, Mộ Vãn không có tới.”
Khi đó nàng cho rằng đây có lẽ chỉ là vì nàng ấy có việc khác, hoặc là tu vi của nàng ấy tạm thời chưa thể tiến vào Thâm Uyên, vậy nên mới không tới, không nghĩ quá nhiều.
Kỳ Niệm Nhất lấy chồng thư từ dày cộm của bản thân ra, kiểm tra lại một lần nữa, nghi ngờ bản thân đã xem sót bức thư nào đó, trong lúc đang kiểm tra, nàng đã thấy được một bức thư được gửi bới Mộ Vãn mà vẫn chưa được nàng mở ra.
Thời gian được viết trên phong thư chính là tháng chín năm trước.
Khi đó nàng vẫn còn đang ở Nam Cảnh, đúng thật là không cơ hội để nhận được phong thư này, cho nên nó mới mải nằm trong hộp thư.
Đối với người tu hành như bọn họ mà nói, cách trao đổi thư từ nhanh nhất chính là sử dụng truyền âm phù, chỉ cần hai bên có một cặp truyền âm phù, thì chỉ cần đốt cháy nó thì đã có thể truyền đạt lời bản thân muốn nói cho đối phương, bất kể đối phương đang ở đâu, đang ở nơi xa thế nào.
Dần dà, gửi thư đối với tu sĩ mà nói, đã trở thành một việc tao nhã dùng để chia sẻ vài chuyện phiếm trong nhà, cho nên nàng mới có thể để hộp thư của mình ở đó rất lâu, chờ nó được chất đầy thì mới lấy ra, từ từ đọc.
Trong lòng nàng bỗng sinh ra chút dự cảm không lành, Kỳ Niệm Nhất mở phong thư ra, cảm giác của nó khá mỏng.