Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 627 - Chương 627. Chương 627

Chương 627. Chương 627 Chương 627. Chương 627

Vân Nhất Phong liếc mắt nhìn hắn ta: “Đi lấy đi.”

Trên mặt Thi Quần rốt cuộc cũng hiện lên vẻ vui mừng, hắn ta vội vàng khom người nói: “Cảm tạ cốc chủ, đệ tử sẽ đi chế thuốc cho người của núi Thiên Trạch.”

Hắn ta cáo biệt Vân Nhất Phong, đi một đường từ mật thất đến một nơi cực kỳ sâu trong núi.

Nơi này, cho dù là khi đang có nắng, cũng không có ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Đi ra một con đường mòn hẻo lánh, đi đến cuối đường, là một nơi còn bí ẩn hơn cả kết cấu của mật thất đang giam giữ Mộ Vãn.

Nơi này thay vì nói là một ngôi nhà, không bằng nói là một căn nhà giam khổng lồ.

Trong ngoài nhà giam dùng khoảng ba mươi sáu trận pháp phong tỏa, ngay cả một chút hơi thở cũng không thể thoát ra ngoài, cả gian nhà không có một cánh cửa sổ, cũng không có cửa, phong bế tứ phía, kín mít không chút kẽ hở.

Nơi duy nhất có thể ra vào, là một trận pháp, chỉ có người nắm giữ chìa khóa bí mật của trận pháp mới có thể ra vào.

Bởi vì hàng năm không thấy ánh sáng, nơi này trông có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

Rất nhiều người của Thương Thuật Cốc cũng không biết, bên trong cấm địa sau núi, vậy mà còn có một nơi như vậy.

Thi Quần im lặng niệm pháp quyết, nhà giam phong bế tứ phía đột nhiên rộng mở.

Bên trong nhà giam, có một thiếu nữ mảnh khảnh.

Trên trán nàng ấy có một cặp sừng giống như sừng dê, ở hai bên nổi lên hai cái mụt nhỏ, nhìn không giống nhân loại.

Có lẽ bởi vì liên quan đến chuyện hàng năm không thấy ánh sáng, làn da của nàng tái nhợt cực kỳ, cơ thể cũng gầy gò, lúc này đang một mình ngồi trong trận bàn ở nhà giam, không thể ra ngoài.

Bên trong lồng giam vốn đã bị ba mươi sáu trận pháp cực mạnh phong tỏa, vậy mà còn có trận pháp phức tạp khác.

Nàng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, rồi sau đó lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Thi Quần ca ca, là ngươi à.”

Thi Quần dường như cực kỳ quen thuộc nàng, cười nói: “Vong Ưu, gần đây thế nào?”

Nữ hài bị gọi là Vong Ưu bĩu môi: “Có chút nhàm chán.”

Nàng chờ mong nhìn Thi Quần: “Ngươi tới để bồi ta sao?”

Thi Quần ở ngoài trận pháp cúi người xuống, lại cười nói: “Chờ ta đi chữa bệnh cho người ta trước, rồi lại đến bồi ngươi có được không?”

Hắn ta nói xong, rốt cuộc cũng lộ ra ý định thật sự của mình: “Lần này lại cần Vong Ưu tới chế thuốc.”

Sau đó, Thi Quần cởi bỏ trận pháp, đưa cho nàng một thanh đao nhỏ thon dài và một chiếc cốc ngọc.

Vong Ưu sảng khoái gật đầu: “Được thôi, vậy thì ngươi phải nói lời giữ lấy lời đó.”

Nàng nói xong, nhận lấy đao nhỏ, cắt đứt cánh tay của chính mình, dòng máu màu vàng kim theo cánh tay tái nhợt chảy xuống, bị nàng dùng cốc ngọc hứng lấy.

Trong cốc ngọc tiếp chứa nửa cốc máu, rồi nàng lại cắt một mảnh thịt nhỏ trên cánh tay của chính mình, cũng để vào trong cốc ngọc.

Động tác của nàng rất thông thạo, giống như đã từng làm không biết bao nhiêu lần, miếng thịt bị cắt xuống kia mỏng như cánh ve, không có hoa văn tơ máu gì, nhìn trong suốt lóng lánh.

Thi Quần nhìn chằm chằm nàng, sau khi nhìn nàng làm xong một loạt chuyện, miệng vết thương trên cánh tay thượng lại khôi phục như lúc ban đầu.

Trong mắt hắn ta lộ ra vẻ tham lam.

Cho dù có xem bao nhiêu lần, hắn ta cũng sẽ luôn kinh ngạc vì trên thế gian còn có quái nhân như vậy tồn tại.

Sau khi nhận lấy cốc ngọc, Thi Quần cười cười với Vong Ưu, quan tâm có lệ nói: “Có đau không?”

Vong Ưu suy nghĩ một chút, nói: “Luôn có người hỏi ta có đau hay không, Thi Quần ca ca, đau nghĩa gì vậy?”

Thi Quần chợt dừng lại, trong lòng thầm xì một tiếng, lúc này mới nhớ ra.

Cốc chủ căn bản không để cho Vong Ưu tiếp xúc với cuộc sống của người bình thường, nàng không biết đau là cái gì, không biết bản thân là cái gì, từ khi bắt đầu có ý thức đã bị nuôi ở trong cốc, làm dược nhân của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment