“Không có nghĩa gì cả, không phải là thứ gì quan trọng, Vong Ưu không cần biết.”
Thi Quần mỉm cười, lại nói: “Lần này, lại vất vả cho ngươi rồi.”
Vong Ưu ngẩng đầu, nói với hắn ta: “Không vất vả, không phải ta tồn tại là để chế thuốc sao?”
Nàng ngây thơ nói: “Ta chính là thuốc mà.”
Thi Quần nắm chặt cốc ngọc, ánh mắt quét qua trên người Vong Ưu.
Cũng may, quái vật như vậy, là của Thương Thuật Cốc bọn họ.
Thi Quần cầm cốc ngọc, đi vào trong phòng tối sau núi, nghiền nát miếng thịt kia thành bùn, đổ vào trong máu màu vàng kim, rồi lại bỏ thêm một chút thuốc khử mùi vào trong cốc, che giấu hoàn toàn mùi máu tươi, mãi đến khi không nhìn ra bất cứ manh mối gì.
Hắn vừa lòng nhìn thần dược tên “Vong Ưu” này, để nó vào trong một cái chén bạch ngọc tinh xảo, mang theo thuốc định đi bàn lại chút điều kiện cùng với người của núi Thiên Trạch.
Mà Vân Nhất Phong, lại trở về trong mật thất.
Lúc này, Mộ Vãn đã không còn sức lại chống đỡ tư thế cong lưng kỳ lạ của chính mình, mất sức dựa vào cạnh lồng giam, bụi gai trên lồng giam hung hăng đâm vào cơ thể của nàng ta.
Không biết là bởi vì đau đớn hay là bởi vì sức mạnh ý chí của nàng ta quá mức vững chắc.
Mộ Vãn vậy mà ở trong một khung cảnh hỗn loạn, chậm rãi tìm được ý thức của chính mình.
Nàng ta gian nan mở mắt, Vân Nhất Phong thấy thế, còn tưởng rằng nàng ta đã hoàn toàn bị chìm trong Mê Tâm Tán, đánh mất ý chí, vừa lòng hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã giao thứ đồ đó cho ai? Người nọ tên là gì?”
Vết sẹo trên mặt của Mộ Vãn đã sớm lành, trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết không có chút huyết sắc, giữa lông mày thanh cao sạch sẽ luôn có một chút lãnh đạm.
Nàng mở nửa đôi mắt, nhìn Vân Nhất Phong một lúc, vậy mà lộ ra một nụ cười châm chọc, khàn giọng nói: “Cốc chủ không cần suy đoán nữa, tóm lại, là người mà ngươi không thể đắc tội nổi.”
Sắc mặt của Vân Nhất Phong có chút khó coi: “Có phải người của Thanh Liên Kiếm Phái hay không?”
Nha đầu này và Vân Giác đã cùng nhau sống ở Thanh Liên Kiếm Phái lâu như vậy, khi hắn ta nhân lúc Kiếm Tôn rời núi, làm sắp xếp một chút, mới có thể không chút tiếng động mà bắt được hai người họ trở về.
Mộ Vãn lộ ra một nụ cười vui sướng: “Đoán đúng rồi.”
Nàng nhẹ giọng nói: “Hiện tại, có phải cốc chủ đang suy nghĩ, người đó sẽ là ai trong Thanh Liên Kiếm Phái không?”
Sắc mặt của Vân Nhất Phong âm trầm không rõ, nhìn môi Mộ Vãn khẽ nhúc nhích, nói ra đáp án hắn không muốn nghe nhất: “Là Kiếm Tôn đó.”
Mộ Vãn mỉm cười: “Ta không muốn liên lụy đến những người khác, ngoại trừ Kiếm Tôn, còn có ai có thể tránh thoát khỏi độc thủ của ngài chứ?”
Vân Nhất Phong trừng mắt nhìn chằm chằm nàng: “Nhân vật như các Kiếm Tôn, sao có thể để ý tới việc riêng của một kiếm hầu như ngươi?”
Mộ Vãn nhếch khóe môi: “Vậy ngươi cảm thấy, tại sao Kiếm Tôn lại muốn cứu ta và sư huynh chứ?”
Vân Nhất Phong nặng nề thở ra, đứng lên.
Ánh mắt hắn nhìn Mộ Vãn lúc này, đã giống như đang nhìn một người chết.
Hắn thong thả ung dung lấy ra một cây châm dài, đi về phía Mộ Vãn.
Nếu thật sự Kiếm Tôn đã biết, vậy thì giữ nàng ta lại cũng không có chỗ dùng.
Khi đang định ra tay, Vân Nhất Phong đột nhiên nghe thấy bên ngoài Thương Thuật Cốc truyền đến một tiếng vang lớn.
Khi đang định tiếp tục ra tay, sau núi đột nhiên bắt đầu rung chuyển, Vân Nhất Phong suýt không thể đứng vững.
Ánh mắt của hắn ta lạnh xuống, hung hăng liếc mắt nhìn Mộ Vãn một cái, sau đó phất tay áo rời khỏi mật thất, lập tức đi đến phương hướng truyền ra tiếng động ở ngoài cốc.
Không chỉ có Vân Nhất Phong, tất cả mọi người trong Thương Thuật Cốc đều giật mình vì tiếng vang lớn này, đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua, thậm chí còn có không ít người đều đã đi ra ngoài cốc.