Kiếm trong tay Dịch Thừa An phát ra tiếng vù vù khiến người ta sợ hãi, mũi kiếm vạch ra gợn sóng và khí lạnh, xoay người, chém xuống, dường như đất bằng cũng bị hắn nhấc lên từng đợt tiếng sóng.
Sở Tư Niên ngạc nhiên nói: "Bích Hải Triều Sinh, Thương Lãng Kiếm? Ngươi là người của Thương Hoàn?"
Dịch Thừa An phun hạt trái cây chua muốn chết trong miệng ra, thân kiếm giơ cao, tiếng gió lạnh thấu xương bắt đầu ngưng tụ: "Thì sao, ngươi từng gặp được ai cũng dùng Thương Lãng Kiếm? Từ lúc ta vào Vô Vọng Hải tới nay, đã lâu chưa được thấy Thương Lãng Kiếm rồi."
Lê Nhạn Hồi nói với vẻ khó hiểu: "Dịch tiền bối từng gặp Mặc Quân, sao lại chưa từng thấy Thương Lãng Kiếm chứ?"
Dịch Thừa An nhảy lên ngọn cây, trở tay là một chiêu Triều Bình Ngạn Khoát, nghe vậy đáp: "Kiếm pháp của hắn rất hỗn tạp, mặc dù cơ bản là Thương Lãng Kiếm, nhưng đa phần vẫn là kiếm pháp ta chưa từng thấy bao giờ."
Trường kiếm cực dài cực mảnh kia của Lê Nhạn Hồi như một cây roi, quất ba nhát kiếm lên lớp da như hổ như báo của Đạp Vân Tỳ Hưu.
Lê Nhạn Hồi là kiếm tu hoàn toàn khác với Kỳ Niệm Nhất.
Hắn thích đi những đường kiếm chậm.
Nếu Thương Lãng Kiếm giống như đại dương, thì Cô Sơn Kiếm giống như núi cao.
Thanh kiếm chỉ rộng khoảng ba ngón tay kia của hắn có thể chém ra kiếm khí vững chãi ổn định giống như núi cao, kiếm khí như đất bằng dâng cao thành một bức tường ngăn kín trước mặt Đạp Vân Tỳ Hưu.
Tỳ Hưu bị đánh đau, cơ thể khổng lồ dừng lại, phát ra tiếng rống giận rung trời.
"Nhân loại! Các ngươi đáng chết!"
Bốn chân nó giẫm mạnh xuống đất, mặt đất dâng lên Quỷ Hỏa như sương khói, nhanh chóng lan rộng, chỉ thoáng chốc đã như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ.
"Nếu chạm phải Quỷ Hỏa của Tỳ Hưu sẽ không thể dập tắt, cẩn thận một chút." Dịch Thừa An nói xong thì tự ngự kiếm bay lên, kéo chiến trường lên không trung.
Ba kiếm tu Trúc Cơ cảnh phía dưới đều há hốc mồm.
Dịch tiền bối, chúng ta còn chưa biết bay mà!
Ba người đều cầm kiếm, kiếm phong chém toạc Quỷ Hỏa đang xông tới, khu rừng rộng lớn nhưng chỉ có nơi ba người bọn họ đứng là không bị Quỷ Hỏa thiêu đốt.
Đạp Vân Tỳ Hưu vốn bị Dịch Thừa An dẫn lên không trung, nhưng không ngờ nó chỉ nhảy lướt qua không trung một cái, bóng dáng lại lập tức xuất hiện dưới mặt đất, đạp lên Quỷ Hỏa của mình, dịch chuyển đến trước mặt ba người Sở Tư Niên.
Người đứng gần nhất là Lê Nhạn Hồi.
Nhạn Minh Kiếm đâm vào sừng của Tỳ Hưu khiến cho nó càng trở nên tức giận, cái miệng lớn mở rộng, Quỷ Hỏa sắp sửa đổ ập lên cả người Lê Nhạn Hồi.
Lê Nhạn Hồi không kịp phòng bị, đứng sững ra như phỗng.
Hắn sắp chết rồi sao?
Kiếm tu chưa bao giờ sợ chết, nhưng cứ như vậy mà chết ở nơi này, chung quy vẫn có chút tiếc nuối.
Hắn còn không kịp nghĩ nhiều đã cảm giác cổ áo bị người nào đó xách lên, một giây sau liền ném hắn bay ra ngoài.
Ngay sau đó, âm thanh lợi kiếm xuyên qua không khí truyền đến.
Trọng kiếm đen như mực trong nháy mắt xé toạc Quỷ Hỏa đang tràn ngập khắp nơi, lúc rơi xuống đất phát ra tiếng vang thật lớn, tạo ra một đống bụi mù, khói từ Quỷ Hỏa bay mù mịt tạo ra một vòng sóng nhiệt.
Trọng kiếm to lớn toàn thân đen kịt vừa vặn đáp xuống trước mặt Sở Tư Niên.
Dịch Thừa An nhìn thanh kiếm kia, mắt phượng khẽ nheo lại, hắn ném Lê Nhạn Hồi xuống, nhìn thiếu nữ kiếm tu có thân thể gầy yếu nhưng lại dễ dàng cầm lấy thanh kiếm nặng hàng trăm kí chỉ bằng một tay.
Trong nháy mắt, Lãng Hà cùng đám người phía sau đã chạy đến.
“Dịch Thừa An, ngươi làm cái quái gì vậy!" Lãng Hà ôm lấy cái cổ đang chảy máu không ngừng, gắt giọng mắng: “Dám mang theo ba tên tiểu quỷ tự mình chạy tới đây!”
Đạp Vân Tỳ Hưu thấy số lượng người tới quá nhiều, đôi cánh gần như chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác, cuối cùng cũng phải giương ra bay lên, hoảng sợ bỏ chạy về phía tây nam, kết quả lại va vào một kết giới vô hình ở giữa không trung.
Thân ảnh Tạ Thiên Hành lặng lẽ xuất hiện sau kết giới, trong lòng bàn tay có mấy chục trận pháp đang chờ phát động.