Dịch Thừa An khẽ nhíu mày: “Có trận pháp sư à, hay lắm, nhớ phong ấn cả phía trên nữa.”
Tạ Thiên Hành cười nhẹ gật đầu, cổ tay vung một cái, mười mấy trận pháp cùng nhau bắn ra, một trận võng kín kẽ không chút khe hở đã giới hạn Tỳ Hưu trong phạm vi nhỏ hẹp.
“Tiền bối yên tâm, ta sẽ không cho nó cơ hội dùng dịch chuyển tức thời chạy trốn.”
Ánh mắt Dịch Thừa An cuối cùng cũng đáp xuống người Kỳ Niệm Nhất.
“Thương Lãng Kiếm?”
Kỳ Niệm Nhất quay đầu lại, cảm giác được nơi này có hơi ẩm dày đặc, hiểu rõ nói: “Ngài cũng vậy?”
Dịch Thừa An khẽ hừ một tiếng: “Ba trăm năm trước, sau khi tiến vào Vô Vọng Hải, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy Thương Lãng Kiếm.”
“Vậy bây giờ ngài đã nhìn thấy lần thứ ba rồi.”
Dịch Thừa An cụp mắt xuống, đánh giá thiếu nữ kiếm tu trước mắt hồi lâu, không nhịn được tò mò hỏi: “Thân hình của ngươi như vậy, dùng thanh kiếm này không bị mất cân bằng hay sao?”
Bầu không khí quanh người Kỳ Niệm Nhất lập tức lạnh xuống.
Tinh Trần Sa che khuất ánh mắt chết chóc của Kỳ Niệm Nhất, nàng thu hồi Trầm Uyên, lại thay nó bằng Bất Dạ Hầu.
Đạp Vân Tỳ Hưu không có lớp giáp dày như Thôn Thiên Mãng, tốc độ của nó nhanh, tốc độ của Bất Dạ Hầu càng nhanh.
Lấy nhanh trị nhanh là sở trường của nàng.
Kỳ Niệm Nhất và Dịch Thừa An người di chuyển về phía đông, người di chuyển về phía tây, gần như đồng thời sử dụng chiêu thức thứ hai của Thương Lãng Kiếm - Vãn Lai Phong Cấp.
Những người am hiểu về kiếm thuật liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, cơ sở kiếm pháp của hai người này đều rất mạnh, chỉ là tu vi của Dịch Thừa An thâm sâu hơn, kiếm pháp của hắn cũng mạnh hơn, nhưng kiếm ý của Kỳ Niệm Nhất lại thuần khiết hơn nhiều.
Dịch Thừa An nổi lên hứng thú: “Hắn thu được một đồ đệ không tồi, không lãng phí một thân kiếm thuật của hắn, bây giờ tu vi của sư tôn ngươi là gì? Năm đó khi ta gặp hắn, hắn đã dùng tu vi Trúc Cơ đánh thắng tu vi Kim Đan là ta đây, thứ hắn dùng để thắng ta cũng là kiếm ý thuần kiết này.”
Sau khi nghe rõ những gì Dịch Thừa An nói, những người bên ngoài đều bị sốc đến mức không nói thành lời.
Người này nói rằng hai trăm năm trước hắn đã từng giao chiến với Mặc Quân, khi đó Mặc Quân mới chỉ vỏn vẹn Trúc Cơ cảnh sao?
Chẳng phải Mặc Quân chỉ tốn hơn một trăm năm để tăng từ Trúc Cơ lên tới Đại Thừa à?
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nói: “Tu vi hiện tại của sư tôn ta sao? Cũng không tồi.”
Dịch Thừa An dấy lên một chút tâm tư so kè: “Hắn lên Hóa Thần rồi?”
Hắn hỏi câu này, chợt phát hiện những người xung quanh đều đồng loạt im lặng, thậm chí động tác cũng dừng lại ngay tức thời.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh lắc đầu: “Cái đó thì không.”
“Vậy thì cũng giống như ta, là Nguyên Anh…”
“Sư tôn đã lên Đại Thừa rồi.” Kỳ Niệm Nhất nói từng chữ.
Dịch Thừa An im lặng một cách quỷ dị.
Hắn cảm thấy hình như mình đã nghe nhầm cái gì đó.
Đại Thừa? Chẳng lẽ là Đại Thừa theo ý hiểu của hắn sao?
Mọi người ai nấy cũng đều cảm thán trong lòng, ồn đến mức làm cho Kỳ Niệm Nhất đau đầu.
Trong một chốc, Bất Dạ Hầu đã chém liên tiếp ba mươi ba nhát kiếm, nhát kiếm nào cũng đánh trúng sừng của Đạp Vân Tỳ Hưu.
Thiên Nhãn nhìn thấy tất cả sức sống của Đạp Vân Tỳ Hưu đều tập trung ở chiếc sừng duy nhất trước trán.
Chiếc sừng này giống như vàng như ngọc, vô cùng cứng rắn, đao kiếm bình thường hoàn toàn không thể làm tổn thương được nó.
Điểm trí mạng của nó bị tấn công, Đạp Vân Tỳ Hưu bị nhốt trong lồng giam trận pháp, phát ra tiếng gầm giận dữ: “Nhân loại, các ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay!”
“Hai tộc Nhân – Yêu đã đình chiến từ ba trăm năm trước, các ngươi cả gan dám làm hại vật cung phụng của Yêu tộc, Yêu tộc tuyệt sẽ không buông tha cho các ngươi!”
Nó buông lời tàn nhẫn, vốn tưởng rằng đám người này sẽ kiềm chế lại một chút, không ngờ rằng sau khi thoáng dừng lại, đòn tiếp theo lại càng công kích mãnh liệt hơn.