Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 65 - Chương 65.

Chương 65. - Chương 65. -

Lãng Hà mỗi lần vung đao đều có thể ho ra một ngụm máu, thậm chí có một vài mảnh nội tạng bị vỡ lẫn trong máu, Mộ Vãn đi theo hắn, trong mắt ẩn chứa lo lắng. Hắn chế nhạo nói: “Yêu tộc có mười ba vật cung phụng, ba tên đã chết dưới tay ta, có thêm ngươi cũng không nhiều.”

“Nếu minh ước đình chiến thực sự có tác dụng ở Vô Vọng Hải, chúng ta hà tất gì phải đấu đá ba trăm năm chứ?” Lãng Hà lại phun ra một ngụm máu tươi: “Thê tử và nữ nhi của ta tại sao lại chết trong miệng đám súc sinh các ngươi!”

Hốc mắt Tiết Yển đỏ bừng, tiếng sáo đột nhiên thay đổi, trở nên đằng đằng sát khí.

Đúng vậy, nếu như yêu thú thực sự coi trọng hiệp định đình chiến, như vậy sư tỷ đã không chết!

Ngọc Sanh Hàn yên lặng, chăm chú nhìn Kỳ Niệm Nhất, nàng không biết mỗi lần nàng vung kiếm đều có thể khiến cho Lộ Ảnh Xuân trong tay hắn chấn động.

Những người khác chỉ coi Ngọc Sanh Hàn là một pháp tu, chưa bao giờ nhìn thấy hắn cầm kiếm.

Nhưng mà thanh kiếm trong tay hắn lại đnag không ngừng run lên vì những đòn tấn công của Bất Dạ Hầu.

Ngọc Sanh Hàn dùng một tay bấm quyết, làn nước bí ẩn mờ nhạt lay động, tạm thời áp chế Quỷ Hỏa đang sinh sôi không ngừng, ngăn chặn một kích đánh từ sau lưng của Kỳ Niệm Nhất.

Khúc Vi khẽ búng năm ngón tay, chín lá giấy bùa không tiếng động tản ra, lửa bùa rực cháy, đưa chúng đến bên cạnh Kỳ Niệm Nhất.

Kỳ Niệm Nhất giơ ngang thanh kiếm lên, hóa ra một bông hoa kiếm, hấp thụ chín ngọn lửa bùa.

Phù hỏa, tiếng nước róc rách, kiếm khí, hơi nước.

Tâm tình của Kỳ Niệm Nhất giờ phút này đã đạt đến bình tĩnh cực hạn.

Thiên Thính cũng không thể đưa bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài vào tâm trí nàng.

Trái tim và kiếm khí cùng chung một nhịp đập, cùng nhau tạo nên một khúc ca vang dội.

Chỉ trong một kiếm này.

Chiêu thức kiếm thứ ba của Thương Lãng Kiếm – Triều Bình Ngạn Khoát.

Chính vào lúc này, Triều Bình Ngạn Khoát với kiếm khí mạnh mẽ ập đến, cuốn theo nước lũ cuồn cuộn, san bằng hết thảy chỉ với một nhát kiếm.

“Roạt!”

Sừng của Đạp Vân Tỳ Hưu bị chém đứt.

Mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có một chút hưng phấn khó nói thành lời.

Trúc Cơ cùng Kim Đan thực sự có thể chiến đấu với Nguyên Anh.

Đạp Vân Tỳ Hưu không ngừng lăn lộn trên mặt đất, cơn giận dữ còn chưa hạ xuống, trước khi chết nó tung ra một đòn công kích, Quỷ Hỏa lật tung cả khu rừng, tiếng rít trong cổ họng cũng đủ để đánh thủng nguyên thần các tu sĩ có mặt.

Lồng giam được Tạ Thiên Hành tạo ra từ trận pháp cuối cùng không thể giữ vững được nữa, nguyên thần bị chấn động mãnh liệt, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt như tờ giấy vàng, cả người nhếch nhác rơi từ trên trời xuống, được Minh Nhiên ném một thanh kiếm xuyên qua cổ áo, giữ lấy hắn ở trên cây.

Tạ Thiên Hành chật vật nhìn cổ áo của mình bị treo trên cây, không biết nên cười hay nên khóc.

Lợi dụng lúc sóng âm đang áp chế bọn họ, Đạp Vân Tỳ Hưu bắt đầu giãy dụa trước khi chết, nó nhanh chóng dịch chuyển tức thời, biến mất tại chỗ.

“Nó chạy trốn rồi!”

“Tiểu tử, công phu trận pháp còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn.” Dịch Thừa An trêu chọc.

Tạ Thiên Hành bất đắc dĩ chắp tay: “Các hạ thứ lỗi, là vấn đề của ta.”

Minh Nhiên thu kiếm lại, lạnh lùng nói với Dịch Thừa An: “Để một Kim Đan sơ kỳ như hắn một mình trấn giữ trận pháp đã là không tệ rồi, tại sao ngài không tự kiểm điểm lại bản thân mình, thân là Nguyên Anh duy nhất có mặt ở đây, lại để cho Tỳ Hưu trốn thoát ngay trước mặt.”

Dịch Thừa An sửng sốt một chút, xoay người hạ thấp giọng nói với Tạ Thiên Hành: “Vị tiểu hữu này ánh mắt thật là độc đáo.”

Hắn liếc nhìn Minh Nhiên: “Thật đúng là một tiểu cô nương đanh đá.”

Minh Nhiên nhướng mày trừng mắt, khuôn mặt băng giá tràn ngập sát khí.

Tạ Thiên Hành chỉ có thể cười khổ nói: “Dịch tiền bối nói đùa, ta cùng Minh đạo hữu là quan hệ đồng đạo thuần khiết.”

Bình Luận (0)
Comment