Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 66 - Chương 66.

Chương 66. - Chương 66. -

Sắc mặt Minh Nhiên liền trở nên lạnh lùng, còn chưa nói lời nào đã bị Kỳ Niệm Nhất cắt ngang.

Nàng nhìn thẳng về hướng đông nam: “Nó chạy về hướng đó rồi.”

Minh Nhiên nhíu mày nghi ngờ nói: “Ngươi là một người mù thì làm sao biết được?”

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nói: “Minh tiểu thư, người mù cũng có tai, có thể nghe được."

Minh Nhiên khinh thường “xì” một tiếng.

Kỳ Niệm Nhất đang muốn đuổi theo, lại bị Dịch Thừa An ngăn lại: “Nó đã bị thương nặng, tạm thời không dám gây ra sóng gió gì, ba thành trì sẽ không gặp nguy hiểm, đi lo chính sự trước đi.”

Lãng Hà ngập ngừng, vào lúc này không dám nói cho Dịch Thừa An biết là sau khi hắn rời đi, thành Linh An đã bị đồ sát.

“Chính sự gì vậy?”

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi.

Vết thương của Lãng Hà không thể kéo dài thêm nữa, được Mộ Vãn đỡ dựa vào một gốc cây bên cạnh, khàn giọng nói: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên là Tỳ Hưu đã thu thập rất nhiều nhân tu để luyện hồn binh hay sao? Vì những hồn binh này mà nó còn xây riêng một mộ binh.”

“Ở ngay phía trước cách đây không xa lắm, các người tự mình đi lấy hồn binh mà mình muốn đi, đây không phải là mục đích mà các người tới Vô Vọng Hải hay sao?”

Hắn vỗ vỗ tay Mộ Vãn, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, ngươi ở chỗ này chờ ta.”

Mộ Vãn cắn chặt răng, bất đắc dĩ quay đầu đi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lại không có ai dám bước lên.

Có lẽ, ngay từ đầu bọn họ tiến vào Vô Vọng Hải thực sự là vì muốn tìm linh binh bản mệnh.

Nhưng bây giờ đã khác, bọn họ đã cùng bằng hữu đồng môn trải qua sinh ly tử biệt, đã trải qua huyết chiến ba mươi ngày đêm không ngừng nghỉ, thật sự đến giờ phút này, đối mặt với những hồn binh trước khi chết cũng từng là con người, bọn họ thậm chí đến can đảm để lại gần cũng không có.

Trong sự im lặng, Kỳ Niệm Nhất bước lên một bước.

Mọi người nhìn bóng lưng cô độc của nàng, Vân Giác nhịn không được nói: “Kỳ đạo hữu, ngươi thật lòng muốn thu nhận hồn binh sao?”

Kỳ Niệm Nhất dừng bước, quay người lại, bình tĩnh hỏi: “Tại sao không?”

Trong nháy mắt, Sở Tư Niên đã đi tới phía trước nàng.

Đôi mắt của Vân Giác đỏ hoe, không đành lòng nói: “Nếu làm như vậy, những người đó sẽ không bao giờ có cơ hội được yên nghỉ.”

“Ấu trĩ.” Minh Nhiên cười nhạo một tiếng, dẫn đầu cất bước đi tới.

“Không phải như thế.”

Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: “Không phải như ngươi nói.”

“Những người này khi còn sống đều là những dũng sĩ anh dũng không biết sợ hãi, sau khi chết cũng có thể hóa thành thần binh tuyệt thế. Vô Vọng Hải không phải là nơi yên nghỉ của bọn họ, nếu muốn yên nghỉ, ở chỗ này càng khó có thể yên nghỉ.” Nàng nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

Kỳ Niệm Nhất không nói nhiều, cũng rất hiếm khi dừng lại giải thích như vậy, đại khái cũng là bởi vì sự mềm lòng của đối phương lúc này.

Thiên hạ hiện tại có rất nhiều người sát phạt quyết đoán, nhưng những người tốt bụng và mềm lòng vốn đã ít lại càng ít hơn.

Nàng nhìn đối phương, đáy mắt hiện lên một nụ cười khó có thể phát hiện.

Vân Giác nghiêng người, Mộ Vãn lạnh nhạt nói: “Sư huynh, đừng nói mấy lời ngu ngốc.” Nàng ta đẩy nhẹ vai hắn: “Mau đi thôi.”

[Đệ tử nội môn Thương Thuật Cốc, Vân Giác, Trúc Cơ cảnh (Hậu kỳ)]

Đây là người duy nhất có thể khiến cho người xuyên sách như Kỳ Niệm Nhất và người sống lại như Mộ Vãn không cần đề phòng.

Hắn là bằng hữu tốt nhất của Kỳ Niệm Nhất trong sách, cũng là người duy nhất sau khi nàng chết thảm, đối xử chân thành với Mộ Vãn, cũng không xem Mộ Vãn là thế thân của nàng.

Đại phu vốn luôn nhân từ, hắn lúc nào cũng muốn cứu tất cả mọi người.

Nhưng ở kiếp trước, bất kể là nàng hay là Mộ Vãn, hắn chẳng thể cứu được ai.

Mộ binh mà Đạp Vân Tỳ Hưu xây dựng khá xa hoa, có thể gọi là nguy nga tráng lệ.

Khi cánh cửa nặng nề được đẩy ra, hàng trăm người đè nén cảm xúc bi thương vừa rồi, thay vào đó là một chút phấn khích dâng lên trong lòng.

Cuối cùng bọn họ cũng sắp có được linh binh bản mệnh rồi!

Bình Luận (0)
Comment