Tiêu Dao Du vốn tính toán gia nhập cuộc chiến, lại bất ngờ thấy Kỳ Niệm Nhất ra hiệu với nàng ta ở sau lưng.
Ngay sau đó, Kỳ Niệm Nhất tiện tay ném một cái la bàn cho nàng ta.
Chưa nói quá nhiều, Tiêu Dao Du cũng đã lĩnh hội Kỳ Niệm Nhất ý tứ.
Nàng ấn la bàn chỉ dẫn phương hướng bay đi, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ.
Mà lúc này, trong hộ pháp đại trận xuất hiện vài bóng người.
Kỳ Niệm Nhất như có cảm giác nhìn về phía người có tu vi cao nhất trong đó, lại là một Phật tu.
Người này mặc áo cà sa của Cảm Nghiệp Tự, tay cầm Hàng Ma Xử, hoa văn giữa mày rất sâu, xếp thành một chữ xuyên 川, mắt trợn lên, bộ dạng trợn mắt như kim cương.
Đa số Phật tu hội tụ ở Cảm Nghiệp Tự Phật quốc, rất ít rời khỏi phương bắc, cho tới bây giờ Kỳ Niệm Nhất cũng chỉ gặp Phật tử Tư Không trong Nam Hoa luận đạo, không ngờ tới lại có thể gặp lại Phật tu được cho là ở Cảm Nghiệp Tự trong Thương Thuật Cốc.
Người này tu vi cũng là Kiến Long Môn, chính là Xuất Sáo Cảnh.
Thiên Nhãn nói thân phận của người này cho nàng.
Thiện Năng của Cảm Nghiệp Tự, bên ngoài có danh xưng là Hàng Ma Kim Cương, là một mạch sát phạt nặng nhất trong Phật tu.
Đồng thời xuất hiện hộ pháp cho Thương Thuật Cốc, lại vẫn có một người quen.
Sở Tư Niên đối diện với ánh mắt lạnh như băng của người nọ, lạnh nhạt nói: “Minh Lạc.”
Tiểu thiếu gia của Minh gia ở Tây Châu, trước đó vài ngày còn tranh đoạt vị trí thiếu chủ với Minh Nhiên, vì sao sẽ tới Thương Thuật Cốc này?
Minh Lạc tay cầm một bút lấy Ô Kim Mộc làm chuôi, lông của sói trắng làm lông bút, bút có khắc thủy mặc lưu văn, đúng là linh binh bản mệnh của hắn ta —— Hàn Thiền Bút.
Tu vi của mấy người còn lại đều không bằng hai người này, ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất đảo qua, trong lúc vội vàng thì liếc nhìn Sở Tư Niên.
Mỗi người giải quyết một tên?
Sở Tư Niên khẽ gật đầu, không nói nữa, đi thẳng về phía Minh Lạc.
Mà Kỳ Niệm Nhất xoay người, chống lại Phật tu Thiện Năng.
Ánh mắt của Thiện Năng nhìn về phía nàng lạnh nhạt mà bình đạm, thanh âm mở miệng như chuông lớn: “Kỳ kiếm chủ đã Kiến Long Môn, tại sao sát tâm càng nặng?”
Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt nói: “Đại sư có điều không biết, sát tâm cũng là kiếm tâm.”
Thiện Năng niệm câu Phật hiệu, chưa từng ra tay, ánh mắt lại nhìn về phía bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, phía của Phi Bạch, hơi hơi gật đầu nói: “Vân Dã thí chủ, mấy trăm năm không gặp, vẫn khỏe chứ. Nếu sư huynh có thể biết được mệnh đồ của Vân Dã thí chủ chưa đứt, chắc chắn vô cùng vui sướng.”
Phi Bạch cười: “Ngày sau rảnh rỗi, ta lại đến Cảm Nghiệp Tự ôn chuyện. Hôm nay, chỉ sợ không phải một trường hợp thích hợp ôn chuyện.”
Kỳ Niệm Nhất ngước mắt, kiếm quang quanh thân xoay chuyển: “Thiện Năng đại sư, ta có chuyện muốn hỏi.”
Thiện Năng: “Kỳ kiếm chủ, cứ hỏi không sao.”
Kỳ Niệm Nhất nói: “Hôm nay vì sao đại sư lại hộ pháp cho Thương Thuật Cốc?”
Thiện Năng chậm rãi nói: “Thương Thuật Cốc từng cứu đông đảo bá tánh của Phật quốc, cứu bọn họ trong lúc dầu sôi lửa bỏng, lúc đó bần tăng đồng ý nếu bá tánh của Phật quốc thật sự được cứu trợ, thì sẽ hộ pháp cho Thương Thuật Cốc, không bàn lý nguyên.”
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, nghe vậy cất cao giọng nói: “Cho nên, hôm nay đại sư không thể không hộ pháp, mà ta cũng là không thể không vào.”
Trong con ngươi màu vàng kim của nàng như là thiêu đốt ánh lửa hừng hực, nói chuyện với Phật tu một lát cũng chưa có thể áp chế sự tức giận trong lòng nàng, ngược lại bị đốt đến càng mạnh.
Kỳ Niệm Nhất đổi kiếm thành Phi Bạch, kiếm linh quay về trong kiếm, khiến cho thanh kiếm này toả ra thần thái vô cùng linh động.
“Vậy không cần nhiều lời, đánh bại ngươi là được.”
Đầu bên kia, Sở Tư Niên đã giải quyết còn lại mấy hộ pháp có tu vi hơi vô dụng, chính diện đối đầu với Minh Lạc.