Ấn tượng duy nhất mà Minh Lạc cho mọi người chính là lạnh nhạt.
Khác với Sở Tư Niên đơn thuần mặt lạnh, Minh Lạc người này giống như một mặt nước lặng không gợn sóng.
Là sự lạnh nhạt phát ra từ nội tâm, phảng phất như bất cứ chuyện gì cũng không thể tác động tới cảm xúc của hắn.
Lúc hắn đánh bại tỷ tỷ ruột của mình trong Nam Hoa luận đạo là biểu cảm lạnh băng này, lúc tranh đoạt vị trí thiếu chủ với Minh Nhiên cũng là như thế.
Thậm chí có không ít người cảm thấy Minh Lạc lạnh nhạt đến không giống nhân loại, đều có chút không hiểu vì sao hắn phải tranh vị trí thiếu chủ này.
Hàn Thiền Bút ra, bút di chuyển như rồng bay.
Linh khí trong thiên địa dưới ngòi bút của Minh Lạc hoàn toàn biến thành thủy mặc sâu cạn khác nhau.
Thế nhân gọi vị này là tiểu công tử Minh gia, đặt bút sẽ gây ra gió bão.
Hắn vẽ ra một cái lồng giam, màu thủy mặc nhảy lên giống như rồng bay, rồi sau đó phong tỏa Sở Tư Niên chặt chẽ trong đó.
Mặt mày của Sở Tư Niên đè thấp, thân như rồng múa, Phàn Minh Nguyệt ở trong tay hắn xẹt qua kiếm quang chói mắt, đã là xuất ra thức thứ nhất của Thanh Liên Kiếm Pháp.
Trong nháy mắt, kiếm khí như sao trời trút xuống, treo cao trên chín tầng trời.
Sau kiếm này, Sở Tư Niên lại tiếp một kiếm “Ngô Dục Lãm Lục Long”, kiếm khí của hắn đột nhiên mạnh mẽ lên, đấu đá lung tung, lập tức phá tan lồng giam thủy mặc này.
Đầu bên kia, Thiện Năng thu Phật châu lại, hắn ta không sử dụng Đại Quang Minh Quyết mà là vận chuyển Kim Cương Chú, một Phật ấn thật lớn từ trên trời giáng xuống, giống như sức nặng của vạn quân chợt thêm vào.
Kỳ Niệm Nhất chịu áp lực vỗ kiếm mà lên, lại không có cứng đối cứng như trước mà là dùng một kiếm dịu dàng nhất trong năm đạo kiếm ý của nàng —— Tri Thu.
Nhất Diệp là có thể biết Tri Thu, liếc mắt một cái là có thể trong sáng.
Thiên địa vạn vật, biến ảo vô thường, vạn sự vạn vật đều tìm kiếm chân lý giữa đang thay đổi và không thay đổi.
Kiếm này vừa ra, trên mặt Thiện Năng có thêm một tia ngạc nhiên.
Kiếm quang của nàng lướt qua, dường như đều là nơi nằm ngoài khả năng của hắn ta.
Kiếm này không thể gọi là mạnh, lại làm cho hắn ta không có lỗ hổng để tránh, tất cả lộ ra.
Tri Thu qua đi, tiếp tục cũng không phải Trảm Nguyệt, mà là Phá Tà.
Lần này Thiện Năng càng giật mình, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
Sao lại có người dùng kiếm khí Phá Tà để đối phó với Phật tu.
Nhưng kiếm khí mạnh mẽ này của Phá Tà khiến cho Thiện Năng cảm giác sâu sắc được sức mạnh của kiếm chủ Thần Kiếm.
Hắn ta vào Xuất Sáo Kỳ đã có trăm năm, mà đối phương chỉ mới Kiến Long Môn không lâu.
Cùng cảnh giới, mà hắn ta lại không có sức chống cự.
Dưới áp lực nặng nề của kiếm khí Phá Tà, Thiện Năng cũng cũng không có lùi về phía sau, lúc hắn ta đang muốn ra sức chống cự, lại phát hiện đạo kiếm khí này chạy như bay xẹt qua cổ của hắn ta, bày ra khắp Thương Thuật Cốc.
Dưới kiếm khí, sau núi Thương Thuật Cốc, cỏ cây nhanh chóng khô kiệt, vạn mảnh dược điền trở nên khô vàng.
Thiện Năng nhìn cảnh này, động tác dừng lại.
Lúc này hắn ta mới ý thức được, Kỳ Niệm Nhất muốn phá “tà ám” cũng không phải mình, mà là Thương Thuật Cốc xưa nay có tiếng hành y tế thế này.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh ngước mắt: “Như thế, đại sư còn muốn cản ta sao?”
trên mặt của Thiện Năng có chút chần chờ, sau khi do dự một lát mới tránh đường.
Đầu kia, Minh Lạc giống như hoàn thành nhiệm vụ thu bút lại, đánh ngang tay với Sở Tư Niên.
Trận gió của hộ pháp đại trận dưới chân bọn họ không ngừng, sau trận gió lại có khí thế lôi đình.
Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng kéo kéo khóe môi: “Cốc chủ, còn dám dùng lôi đình này?”
Cuối ánh mắt của nàng, Vân Nhất Phong cốc chủ của Thương Thuật Cốc rốt cuộc hiện thân.