Nàng không biết đây là cái gì, lại cảm thấy cảm giác này làm cho nàng muốn tới gần.
Giây tiếp theo, lồng giam sắt thép biến thành bột mịn.
Tiếng vang lớn khiến cho Vong Ưu sợ tới mức run rẩy, ngay sau đó nàng đã bị ánh sáng che trời lấp đất hấp dẫn.
Nàng ngồi ở trung tâm trận pháp, ngẩng đầu ngửi mùi vị của không khí và ánh mặt trời, tuy rằng thấy một người chậm rãi rơi xuống từ không trung, đứng ở trước mặt nàng.
Mặt mày của Kỳ Niệm Nhất chứa sự tức giận phức tạp, sự tức giận có dấu vết để lại, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không nói rõ, giờ khắc này thấy Vong Ưu thì cũng không biết nỗi lòng phức tạp của nàng từ đâu mà đến.
Nàng đơn giản cất bước đi vào trong trận pháp.
Vong Ưu thở nhẹ một tiếng: “Vì sao ngươi có thể bước vào?”
Trước kia nhiều lần như vậy, lúc những người đó tới tìm nàng chế thuốc đều không thể bước vào trong vòng này.
Kỳ Niệm Nhất không trả lời nàng, tùy tiện chém một kiếm hoa, mũi kiếm sắc bén không thể chống đỡ của Thần Kiếm cũng đã cắt đứt xiềng xích trên người Vong Ưu, lá bùa phong ấn trên xiềng xích vỡ vụn theo.
Phi Bạch theo đi lên, phá vỡ trận pháp dưới chân Vong Ưu.
Lúc này không còn có những thứ khác có thể khóa được Vong Ưu.
Nhưng Vong Ưu vẫn ngồi ở trong trận, vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt của nàng mở to một chút, nhìn vòng tròn vẫn luôn vây quanh trước người mình đột nhiên biến mất, có một chút khó hiểu.
Kỳ Niệm Nhất đứng ở trước mặt nàng, một bóng ma rơi xuống trước người của nàng.
Sau khi khoảng cách của hai người đến gần, trong lòng cùng sinh ra một cảm giác kỳ lạ.
Kỳ Niệm Nhất nghe thấy tiếng trái tim mình đập cuồng nhiệt, Vong Ưu có chút khó chịu mà che lại hai sừng trên trán của mình, lẩm bẩm nói: “Ngươi là ai?”
Kỳ Niệm Nhất im lặng một lát, hơi hơi khom người vươn tay với Vong Ưu, nhẹ giọng nói: “Đi theo ta.”
Vong Ưu mê mang mà nhìn người trước mắt, thử thăm dò vươn tay đặt vào lòng bàn tay của Kỳ Niệm Nhất, bị nàng lôi kéo đứng dậy đi từng bước ra phía ngoài.
Mỗi lần đi vài bước, Vong Ưu lại quay đầu xem một cái.
Nhưng nơi đó đã không có vòng trận pháp và lòng giam sắt thép mà nàng quen thuộc, bốn sợi dây xích cột nàng bị chặt đứt, rơi trên mặt đất.
Nàng có chút do dự.
Kỳ Niệm Nhất như đã biết suy nghĩ trong lòng nàng, cũng không quay đầu lại nói: “Đừng nhìn.”
Nàng hoàn toàn không hỏi Vong Ưu, vì sao tất cả lồng giam trói buộc ngươi đều bị chém đứt, lại vẫn cứ ở tại chỗ, không muốn rời đi.
Trong lòng nàng rõ ràng, Vong Ưu bị Thương Thuật Cốc coi như vật phẩm nhốt mấy trăm năm, nội tâm hoàn toàn không có khái niệm rời đi.
Vong Ưu bị Kỳ Niệm Nhất nửa nắm nửa kéo đưa tới trong cốc, lúc này Thương Thuật Cốc đã là một mảnh hỗn loạn.
Khi Vong Ưu nhìn thấy Vân Giác và Mộ Vãn thì lộ ra một ánh mắt hoang mang.
Hai người kia, nàng giống như có một chút ấn tượng, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra.
Mộ Vãn nói khẽ với Kỳ Niệm Nhất: “Sau khi nàng bị bắt về, cốc chủ chắc là dùng thuốc xóa đi ký ức kia của nàng.”
Cũng không phải vì xóa đi ấn tượng của Vong Ưu đối với hai người Mộ Vãn và Vân Giác.
Mà là vì xóa đi ký ức đối với ánh mặt trời, mưa móc, cỏ xanh và bùn đất, bộ lông mềm mại của động vật nhỏ, đối với tất cả thế giới tươi sống bên ngoài kia của Vong Ưu.
Chỉ có người chưa bao giờ gặp được tự do mới có thể cam tâm tình nguyện bị nhốt bên trong lồng chim, sẽ không phản kháng, sẽ không đau buồn, sẽ không muốn chạy trốn.
Lúc này, người tỉnh táo trong cốc, ngoại trừ đám người của Kỳ Niệm Nhất thì cũng chỉ có Vân Nhất Phong, Thiện Năng đại sư và Minh Lạc.
Thiện Năng đại sư nhìn nữ hài hai sừng bị Kỳ Niệm Nhất dắt xuống núi, mày khẽ nhúc nhích.
Vẻ mặt của Vân Nhất Phong đã từ tức giận biến thành chết lặng.