Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 640 - Chương 640. Chương 640

Chương 640. Chương 640 Chương 640. Chương 640

Hắn ta bị nhốt bên trong kiếm trận, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút, kiếm khí sẽ lập tức cắt cơ thể của hắn ta, làm cho hắn ta đau đớn muốn chết.

Ngày thường Kỳ Niệm Nhất rất ít ra tay nặng như vậy.

Dường như cảm nhận được tâm trạng đặc biệt thoải mái của Kỳ Niệm Nhất, Vong Ưu có chút sợ hãi lùi một bước trốn đến phía sau Mộ Vãn.

Tiêu Dao Du thấp giọng nói: “Hôm nay ngươi xảy ra chuyện gì, từ khi vào cốc là có chút không bình thường.”

Lúc bọn họ xuất phát từ Thương Hoàn còn không phải như vậy.

Kỳ Niệm Nhất phức tạp mà liếc mắt nhìn Vong Ưu một cái, không nói gì.

Phi Bạch hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, đi đến trước người nàng, thẳng tắp nhìn vào mắt nàng, trịnh trọng nói: “Niệm Nhất, ngươi không phải là nàng.”

Ngươi không phải là nàng, ngươi tự tay thay đổi vận mệnh của mình.

Kỳ Niệm Nhất nhìn Phi Bạch, bất đắc dĩ cong cong khóe môi.

Hắn giống như luôn có thể trước tiên cảm nhận được tâm trạng của mình.

Nàng nhìn Vong Ưu, giống như nhìn thấy tương lai của mình.

Trong quyển sách kia, sự sắp xếp của Ngọc Hoa Thanh dành cho nàng không phải là nuôi dưỡng nàng như một món hàng từ khi nàng còn bé, không dạy cho nàng biết biết mọi chuyện trên đời, không cho nàng tiếp xúc với tất cả thế giới này, để cho nàng biến thành một tờ giấy trắng, trong lúc cần thiết cam tâm tình nguyện đi chịu chết.

Giống như Thương Thuật Cốc nuôi dưỡng Vong Ưu vậy.

Cho nên lúc nàng nhìn thấy Vong Ưu, ngoại trừ tức giận, đau buồn thì còn có may mắn.

May mắn mình đã thoát khỏi vận mệnh bị nước lũ cuốn đi.

Ngay khi tâm trạng của Kỳ Niệm Nhất phập phồng không chừng, nàng đột nhiên cảm giác được quyển Thiên Mệnh Thư đã nằm yên rất lâu trong Tử Phủ của nàng, lại nhúc nhích một cái.

Ngòi bút vàng từ khi xuất hiện đến nay mà nàng cũng không thể sử dụng đột nhiên nhúc nhích một cái, để lại giọt nét mực dễ thấy trên chỗ trống trang bìa của Thiên Mệnh Thư.

Biến hóa chỉ trong nháy mắt, rồi sau đó lập tức lại trở về bộ dạng ban đầu.

Trong lòng Kỳ Niệm Nhất giật mình, nhưng tình cảnh này không cho phép nàng nhìn kỹ, nàng chỉ có thể tạm thời kiềm chế xuống.

Biểu cảm của Vân Nhất Phong đã từ tức giận biến thành chết lặng.

Hắn ta nhìn về phía Vong Ưu bị lộ ở trước mặt người khác, vẻ mặt hiện lên một mảnh xám trắng.

Hắn ta trơ mắt nhìn ma quỷ phá hủy tất cả những gì mà hắn ta kinh doanh kia, kiêu ngạo mà đi tới trước mặt hắn ta, cao giọng nói: “Vân cốc chủ, hiện tại ngươi còn không muốn thừa nhận cái gọi là thần dược Vong Ưu của Thương Thuật Cốc đến tột cùng là cái gì hay sao?”

Vong Ưu nghe được tên của mình, sợ hãi mà ló đầu ra từ sau lưng của Mộ Vãn.

Bị nhiều người cùng nhìn chăm chú như vậy, làm cho nàng có chút bất an.

Vân Nhất Phong nhắm mắt lại, gào lên nói: “Nhưng tất cả chuyện này lại liên quan gì đến ngươi chứ.”

Đúng lúc này, trên không của Thương Thuật Cốc, trận pháp bị một kiếm trên cao chém vỡ ra.

Mọi người cùng ngẩng đầu, đều bị kiếm quang mãnh liệt kia chói mắt.

Trong mắt của Kỳ Niệm Nhất hiện lên một tia kinh dị.

Kiếm ý này là Ngọc Trùng Cẩm.

Đang nói, cùng với mưa bụi hiu quạnh và gió mạnh mênh mông cuồn cuộn, bóng dáng của Ngọc Trùng Cẩm ngược ánh mặt trời dừng bên cạnh Kỳ Niệm Nhất.

Hắn nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất, ngạc nhiên nói: “Vậy mà thật là ngươi.”

Cùng lúc đó, mọi người của Tiên Minh nhận được cầu cứu phù của Vân Nhất Phong cũng theo đó mà tới.

Người cầm đầu là Ngọc Sanh Hàn.

Mấy canh giờ trước, Tiên Minh nhận được truyền âm phù màu đỏ so Thương Thuật Cốc phát tới.

Từ trước tới nay truyền âm phù có màu sắc này đều chỉ có một tác dụng —— cầu cứu.

Người nhận được cầu cứu phù không có bất cứ do dự gì, lập tức báo cáo việc này cho Ngọc Sanh Hàn.

Ngọc Sanh Hàn nhìn kỹ nội dung trong cầu cứu phù, mày nhíu lại, ánh mắt thậm chí có chút không thể tưởng tượng.

Bình Luận (0)
Comment