Trong cầu cứu phù kia rõ ràng viết ——Kỳ Niệm Nhất của Thương Hoàn xông vào Thương Thuật Cốc, đánh trọng thương các đệ tử trong cốc, tùy ý đánh đập, mấy trăm năm cơ nghiệp của Thương Thuật Cốc có nguy cơ bị phá hủy, hy vọng Tiên Minh ra tay cứu giúp, đến đây trừ gian diệt ác, trả lại công đạo.
Mỗi một chữ trên cầu cứu phù này, Ngọc Sanh Hàn đều biết nhưng đặt ở cùng nhau thì hắn lại không hiểu lắm.
Nàng… một mình xông vào Thương Thuật Cốc, đập nát Thương Thuật Cốc?
Nhìn thấy thứ hoang đường như vậy, cho dù là người lạnh nhạt như Ngọc Sanh Hàn thì trên mặt cũng không nhịn được xuất hiện một trận khó hiểu.
Nhưng toàn môn phái của Thương Thuật Cốc là y tu, có ý nghĩa quan trọng đối với tu chân giới, không thể không để ý.
Ngọc Sanh Hàn kiểm tra số người đi về phía Thương Thuật Cốc, trước khi xuất phát thì gặp Ngọc Trùng Cẩm.
Nghe nói sự tích quỷ dị như thế, Ngọc Trùng Cẩm kiên trì nhất định phải đi theo.
Không phải vì cái gì khác, chỉ muốn xem Kỳ Niệm Nhất lẻ loi một mình đập nát toàn bộ Thương Thuật Cốc là tư thế oai hùng hiên ngang thế nào.
Nhưng không ngờ được một đám người bọn họ đều bị nhốt ở ngoài kết giới trên không của Thương Thuật Cốc, không vào được.
Bọn họ ở bên ngoài mệt nhọc trong chốc lát, dùng rất nhiều phương pháp cũng không có thể cởi bỏ kết giới này.
Cuối cùng Ngọc Trùng Cẩm không chịu thua mà thử đánh một kiếm, lại không nghĩ rằng lúc này lực lượng kết giới đột nhiên biến mất.
Mọi người Tiên Minh cho rằng kết giới này bị hắn chém nát.
Thật ra không phải.
Kết giới này rõ ràng là tự mình biến mất.
…
Không thể không nói Tiên Minh tiến vào rất đúng lúc.
Nếu sớm vài phút thì Vân Nhất Phong nhất định sẽ lấy bọn họ coi như ân nhân cứu mạng.
Nhưng cố tình là một khắc trước khi bí mật của hắn ta bị phát hiện, sắp bị chọc thủng.
Đôi môi của Vân Nhất Phong run rẩy, nói với Kỳ Niệm Nhất: “Tất cả chuyện này, ngươi đã sớm tính xong?”
Nàng ngang ngược mà vào cốc như thế, hắn ta tất nhiên sẽ cầu cứu Tiên Minh.
Dùng trận pháp ngăn cản mọi người của Tiên Minh bước vào, lại trong thời khắc mấu chốt thảo bọn họ vào.
Hiện tại nhóm người của Tiên Minh này đã không phải người cứu viện mà hắn ta chờ mong.
Ngược lại trở thành người chứng kiến hành vi phạm tội chồng chất của hắn ta.
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi nở nụ cười: “Vân cốc chủ hỏi chuyện này có liên quan gì tới ta, nói đến quả thật cũng không liên quan tới ta.”
Nàng đặt kiếm lên cổ của Vân Nhất Phong, thong thả ung dung nói: “Nhưng không khéo, ta là người thích xen vào việc của người khác.”
Mộ Vãn nhìn bóng dáng của Kỳ Niệm Nhất, lúc này mới ý thức được vì sao nàng rõ ràng có nhiều cách giải quyết vấn đề có thể chọn như vậy, lại nhất định phải đi con đường có nguy hiểm lớn nhất này.
Bởi vì cho dù là âm thầm vào cốc hay là tìm người cầu viện đều không đủ sảng khoái.
Bởi vì coi kiếm phong của nàng hung hăng như bàn tay ném vào mặt của Vân Nhất Phong như vậy.
Mới đủ sảng khoái, đủ xinh đẹp.
Tròng mắt màu vàng của Kỳ Niệm Nhất lại lần nữa sáng lên ánh sáng nhạt, dưới lực lượng của thần thông, không ai có thể chống cự lại câu hỏi của nàng.
Nàng nhẹ giọng nói: “Vân cốc chủ, ngươi có từng nói với người bệnh của ngươi, bảo vật nhiều thế hệ tương truyền của Thương Thuật Cốc —— linh dược Vong Ưu thật ra là từ một người, một người sống sờ sờ xẻo thịt lấy máu mà có.”
Lời vừa nói ra là mọi người khiếp sợ.
Ngọc Sanh Hàn chau mày: “Sao lại thế này?”
Hắn tới vội vàng, lúc ban đầu mọi người của Tiên Minh còn khiếp sợ với chuyện có người đập nát Thương Thuật Cốc, nhưng không nghĩ rằng sau khi đi vào lại nghe được tất cả đều là chuyện về linh dược Vong Ưu.
Linh dược Vong Ưu của Thương Thuật Cốc ngàn vàng khó cầu, người bình thường cho dù dâng lên toàn bộ của cải cũng khó có thể đổi lấy một chén.