Có thể sử dụng được linh dược Vong Ưu này, đều là đại nhân vật có tên trong tu chân giới.
Dần dà, một vị thuốc này của Thương Thuật Cốc bị truyền đến vô cùng kỳ diệu.
Người của Thiên Trạch Sơn từ nơi xa chậm rãi đi tới, khó có thể tin mà nhìn linh dược còn chưa kịp uống trong tay mình, nhìn về phía tiểu cô nương rõ ràng sợ hãi tránh ở phía sau Mộ Vãn kia.
Đại thế đã mất, Vân Nhất Phong đơn giản từ bỏ giãy giụa, cười lạnh nói: “Đúng vậy thì như thế, nhưng vậy thì tính sao.”
Hắn ta tàn nhẫn nói: “Thương Thuật Cốc của ta xây dựng mấy trăm năm, lấy hành y tế thế làm nhiệm vụ của mình, trị bệnh cứu người vô số, ngươi muốn vì một việc này mà xóa bỏ công đức mấy trăm năm của ta?”
“Hơn nữa.” Vân Nhất Phong cười lạnh nói: “Nàng đã chết chưa?”
“Ta là lấy máu của nàng ra, xẻo nàng thịt, nhưng chư vị xem bộ dạng của nàng, nàng là nhân loại hay sao?”
Vân Nhất Phong chỉ vào Vong Ưu, khàn cả giọng nói: “Các ngươi từng gặp nhân loại có tướng mạo quái dị như thế chưa!?”
Hắn ta kích động đến gân xanh trên cổ nhô lên, cao giọng nói: “Không phải tộc ta, chắc chắn có ý đồ khác. Thử hỏi chư vị tu hành mấy năm, trong tay từng dính bao nhiêu máu, giết qua bao nhiêu yêu, chém bao nhiêu ít hung thú?”
“Mọi người đều là người dính máu tươi trên tay, cớ gì lấy ánh mắt như thế nhìn ta, ngươi và ta lại làm sao không phải đã làm chuyện tương tự.”
Vân Nhất Phong nhếch khóe môi, kiêu ngạo nói: “Trái lại là ta dùng máu và thịt của một dị tộc cứu không biết bao nhiêu nhân loại đồng bào, bọn họ nên cảm ơn ta mới đúng!”
“Ở trong cốc làm thuốc là nàng cam tâm tình nguyện, ta chưa bao giờ ép buộc nàng, đi vào lồng giam và trận pháp cũng là chính nàng làm.”
Hắn ta nói xong, ánh mắt giãy giụa mà điên cuồng mà nhìn về phía Vong Ưu, dụ dỗ nói:
“Vong Ưu, nói cho mọi người là ngươi tự nguyện đúng không?”
Mọi người ở đây, Vong Ưu chỉ biết một mình Vân Nhất Phong, nàng do dự mà ngây thơ mờ mịt gật gật đầu.
Mộ Vãn che ở trước người nàng, thần sắc nghiêm nghị: “Chẳng qua đều là cái cớ để ngươi thoát tội mà thôi.”
“Khi Vong Ưu không biết thế sự thì đã bị ngươi nuôi ở trong cốc, bắt đầu từ lúc nàng có ý thức, ngươi đã nói cho nàng rằng nàng là thuốc. Ngươi chưa bao giờ nói với nàng, nàng là một người, nàng làm sao có cái gọi là tự nguyện, nàng hoàn toàn không biết tự nguyện là thứ gì!”
Mộ Vãn nhìn chằm chằm Vân Nhất Phong, hung hăng nói: “Nếu ngươi không chột dạ, vì sao phải xóa đi ký ức nàng bị ta và sư huynh mang ra Thương Thuật Cốc, vì sao ngươi không dám để cho nàng nhớ rõ những cái đó.”
Mấy ngày rời khỏi cốc kia, Vong Ưu từng gặp núi non cỏ cây, vạn vật sinh linh.
Lần đầu tiên đã biết cái gì là gió, cái gì là mưa, cái gì gọi là cảm giác sinh mệnh tồn tại.
Đã thấy thế giới to lớn mới có thể có lòng hướng tới, mới có thể không cam lòng bị nhốt vào lồng chim.
Vân Nhất Phong lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi mang bảo vật trong cốc trốn đì, vì sao ta không thể trừng phạt các ngươi?”
Mộ Vãn không để ý đến lời ngụy biện của hắn ta, trầm giọng nói: “Bởi vì nàng phản kháng cho nên ngươi luống cuống, đúng không.”
“Từ trước tới nay đều là Vong Ưu đối với ngươi nói gì nghe nấy, lúc ngươi đuổi theo chúng ta cướp nàng lại, lần đầu tiên phản kháng ngươi khiến cho ngươi cảm thấy nàng không thể khống chế, cho nên ngươi mới có thể xóa bỏ ký ức của nàng, khiến cho nàng trở lại trong lồng giam một lần nữa, tiếp tục không biết gì mà làm thuốc của ngươi.”
Mộ Vãn buồn bã nói: “Đối với một người như vậy, ngươi hỏi nàng có tự nguyện hay không, có phải vấn đề này đối với nàng mà nói quá xa xỉ một chút hay không.”
Thiện Năng đại sư thật sâu thở dài, niệm câu phật hiệu.