Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 644 - Chương 644. Chương 644

Chương 644. Chương 644 Chương 644. Chương 644

Ngọc Sanh Hàn từ bên cạnh Vân Nhất Phong lùi ra vài bước, rũ mắt suy nghĩ sâu xa như là thật sự đang do dự, Vân Nhất Phong có tội hay không, nên xử lý thế nào.

Lúc này, có một người vẫn giữ yên tĩnh từ lúc xuất hiện tới nay đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Phía sau Vân Giác kéo bốn đại thụ nặng nề, nhìn bộ dạng có chút buồn cười, hành động cũng vô cùng gian nan.

Cho nên hắn chỉ là đứng ở một nơi không xa không gần, đau buồn mà nhìn Vân Nhất Phong.

Vân Giác thấp giọng nói: “Sư tôn… thì ra sâu trong nội tâm của ngươi là nghĩ như vậy sao?”

Vân Nhất Phong cứng lại, rốt cuộc quay đầu lại nhìn về phía Vân Giác, thân truyền đệ tử mà hắn ta vẫn luôn không muốn thừa nhận là đã phản bội mình.

Hốc mắt của Vân Giác đỏ bừng, run rẩy nói: “Nhưng khi còn nhỏ không phải ngài dạy ta như vậy sao.”

“Ngài nói người làm thầy thuốc bất kể giàu hay nghèo, bất kể xuất thân cao thấp, không quan hệ tu vi hay chủng tộc, phàm là người có linh đều có thể chữa.”

Nước mắt từ trên mặt Vân Giác chậm rãi chảy xuống, vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ tái nhợt do đạo tâm bị hao tổn, đau khổ nói: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn coi những lời này của ngài tôn sùng là thống trị, tự thể nghiệm. Thì ra, ngài chẳng qua là thuận miệng có lệ thôi sao?”

Người tu hành, chuyện gian nan nhất không gì hơn, đạo mà hắn kiên trì ở trong mắt sư tôn truyền đạo thụ nghiệp cho hắn hoàn toàn là một chê cười.

Vân Nhất Phong nhìn đệ tử mà mình đã từng đặt kỳ vọng cao, lại hung hăng thọc mình một đao này, hờ hững nói: “Có lẽ đúng vậy.”

Hắn ta cũng không có thể nghĩ đến, sau khi mình nhìn thấy một câu tùy tiện nhắc tới trong sách, lại bị Vân Giác tôn sùng là tín ngưỡng cả đời, để cho hắn tìm được đạo của mình.

Lại hoặc là nói, hắn hoàn toàn không tin trên đời này có y giả có thể làm được câu nói kia.

Ngọc Sanh Hàn rốt cuộc ngẩng đầu.

Trong lòng Vân Nhất Phong bốc cháy lên hy vọng, chờ mong mà chờ hắn thả mình.

Ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn chớp mắt cực kỳ chậm chạp, còn chưa nói lời nào thì không khí cũng đã căng thẳng lên rồi.

Ngón tay cái của Kỳ Niệm Nhất đẩy ra, Thần Kiếm ra khỏi vỏ.

Người bên cạnh nàng, Mộ Vãn bảo về Vong Ưu ở phía sau, Tiêu Dao Du và Sở Tư Niên đã là tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Phi Bạch hiện thân từ trong kiếm, giáng xuống linh áp đáng sợ.

Ngọc Trùng Cẩm đứng ở bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, hắn nhẹ giọng nói: “Không cần căng thẳng như vậy, huynh trưởng của ta không phải loại người như vậy.”

Hắn dường như vô cùng chắc chắn với lựa chọn mà Ngọc Sanh Hàn sẽ đưa ra.

Trong tầm mắt của mọi người, Ngọc Sanh Hàn chậm rãi nói: “Nếu Vân cốc chủ giao quyền quyết định cho tại hạ, vậy tại hạ tất nhiên là không thể phụ lòng.”

“Tiền căn hậu quả ta đã biết được.” Ngọc Sanh Hàn nhìn đôi mắt của Vân Nhất Phong nói: “Ta cho rằng, cốc chủ…… thật sự tội không thể tha.”

Hắn giơ tay nhẹ nhàng chỉ một cái: “Bắt lấy hắn áp giải về Tiên Minh xét xử.”

Hy vọng trong đáy mắt của Vân Nhất Phong hoàn toàn biến mất.

Hắn ta ngửa mặt lên trời cười to: “Chư vị đều là quân tử chính trực cao thượng, là ta uổng làm tiểu nhân!”

Ánh mắt của hắn ta dần dần điên cuồng, nói giọng khàn khàn: “Thương Thuật Cốc, có tâm huyết kinh doanh mấy trăm năm của ta, các ngươi cho rằng thật sự là chỗ mà các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hay sao?”

Kỳ Niệm Nhất nhạy bén mà cảm nhận được một tia không thích hợp, lập tức nói: “Hắn muốn tự bạo!”

Bình Luận (0)
Comment