Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 645 - Chương 645. Chương 645

Chương 645. Chương 645 Chương 645. Chương 645

Vừa nói dứt lời, xung quanh khiếp sợ.

Tu sĩ Hóa Thần Cảnh tự bạo, bọn họ đã trải qua một lần ở Nam Hoa luận đạo rồi.

Nhưng hôm nay sẽ không có tôn nào lạc đường tới đây để cứu giúp.

Linh thể của Phi Bạch dung nhập vào kiếm, tu vi của hai người họ hòa vào nhau, linh lực của Kỳ Niệm Nhất bắt đầu tăng vọt.

Nàng canh giữ ở cuối cùng, dùng tốc độ nhanh nhất của mình để mang mọi người ở đây thoát khỏi trung tâm tự bạo.

Mộ Vãn và Phó Sùng Sơn đỡ Vân Giác hành động bất tiện lên, Tiêu Dao Du vẫy cánh, bế ngang Vong Ưu lên.

Thiện Năng đại sư và Kỳ Niệm Nhất kéo tất cả đệ tử Thương Thuật Cốc đã bất tỉnh ngã xuống đất không dậy nổi ra bên ngoài, nhưng hoàng toàn không kịp, uy lực tự bạo của tu sĩ Hóa Thần Cảnh đủ để khiến toàn bộ Thương Thuật Cốc bị hủy diệt hoàn toàn.

"Như vậy không được." Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng nói: "Xin các vị hỗ trợ ta!"

Sở Tư Niên lập tức hiểu được nàng muốn làm gì, vậy là đứng bên trái nàng, kiếm quang vẩy ra ánh sáng lạnh, trong nháy mắt đã kết thành kiếm trận với nàng.

Ngọc Trùng Cẩm cũng gia nhập theo, hư ảnh của Phi Bạch hiện lên phía sau ba người, kiếm khí kinh thiên tạo thành một lá chắn, bảo vệ kín kẽ mọi người ở phía sau.

Vân Nhất Phong gào thét thê lương: "Các ngươi hủy hoại thứ ta để ý, vậy thì đừng hòng sống sót ra khỏi đây!"

Nói xong thì cho nổ Tử Phủ, linh lực ở mức hủy diệt phá tan kiếm khí mà Kỳ Niệm Nhất dùng để kiềm chế hắn ta, điên cuồng mà tràn ngập trên không, dẫn tới toàn bộ Trung Châu rơi vào chấn động.

Dưới uy thế như thế, kiếm trận ba người kết thành chỉ giống như tờ giấy, bị xé nát một cách dễ dàng.

Đến theo đó là ba tiếng rống giận giống như chuông lớn của Thiện Năng đại sư, hắn dùng âm thanh làm lá chắn, chỉ trong chớp mắt đã ngăn cản lực lượng như muốn muốn hủy diệt toàn bộ.

Nhân cơ hội này, ba kiếm tu lập tức rút kiếm giơ lên, không do dự chút nào, ai cũng bày ra chiêu kiếm mạnh nhất.

Trảm Nguyệt, Đồng Tiêu Vạn Cổ Sầu, Nhất Thoa Yên Vũ Nhâm Bình Sinh.

Ba chiêu kiếm cùng đều xuất hiện, đồng thời chém về phía linh lực che trời lấp đất mênh mông như đại dương.

Hàn Thiền Bút của Minh Lạc chấm nhẹ, nhanh chóng vẽ ra vài lá chắn trước người mọi người; Ngọc Sanh Hàn dùng một chiêu Xuy Mộng Đông Phong để làm loạn linh lực đánh úp về phía bọn họ.

Tiêu Dao Du bay trên không bị linh lực cuồng bạo của hắn đánh trúng, sắc mặt lập tức tái nhợt, lúc ngã mạnh từ trên không xuống còn không quên túm lấy Vong Ưu.

Lại không ngờ rằng Vong Ưu nhìn nàng ta bằng ánh mắt mờ mịt, rồi lại buông lỏng tay đang nắm lấy nàng ta, rơi xuống vào giữa gió lốc.

Vong Ưu chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười với Tiêu Dao Du: "Mang theo ta thì ngươi sẽ không bay ra kịp đâu."

Nàng xem nhìn xuống đất, dưới đó có rất nhiều người nằm, đều là người cần được cứu trị.

Lại nhìn thoáng qua hướng mà nàng sắp rơi xuống.

Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo nàng không nên tới gần.

Vong Ưu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hoàn toàn ngã xuống.

"Vong Ưu!" Tiêu Dao Du hét lên một tiếng, đang tính bay xuống tóm lấy nàng thì đã bị gió lốc linh áp theo sát tới cuốn ra ngoài.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Dưới tình huống như thế, gần như không ai kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt bọn họ lại thấy Kỳ Niệm Nhất xông ra ngoài.

Nàng gần như dùng tốc độ nhanh nhất của mình để sử dụng Chiếu Cô Quang, kiếm phong mềm mại bay ra giống như dải lụa trắng, cuốn lấy vòng eo của Vong Ưu.

Linh lực bàng bạc của Vân Nhất Phong như cơn lốc thổi mạnh lên mặt nàng, mang theo một sức hút kỳ dị, trong nháy mắt đã cuốn cả Kỳ Niệm Nhất vào trong gió lốc.

Vào thời khắc này, Mộ Vãn và Sở Tư Niên cũng nhanh chóng lao vào.

Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn vô cùng khó coi, cắn răng một cái, cùng lao vào trung tâm gió lốc theo.

Bình Luận (0)
Comment