Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước biến cố này.
Ngọc Trùng Cẩm hét lên: "Ca..."
Người của Tiên Minh rối loạn: "Thiếu minh chủ, mau trở lại!"
Nhưng tất cả đã không còn kịp rồi.
Linh áp ở mức hủy diệt được cô đọng hồi lâu trên người Vân Nhất Phong lập tức bùng nổ.
Kỳ Niệm Nhất ở trung tâm gió lốc, tiếp được Vong Ưu.
Hư ảnh của Phi Bạch lập tức dung nhập vào trong cơ thể nàng, bóng hai người chồng chéo lên nhau, linh lực gia tăng, làm cho người ta có thể cảm giác được lực lượng của Kỳ Niệm Nhất đang nhanh chóng tăng lên.
Vong Ưu được nàng mang theo, tay hai người nắm chặt, trán chạm trán, lực lượng bắt nguồn từ căn nguyên nhanh chóng hòa và nhau.
Vào khoảnh khắc lực lượng của hai người bọn họ hòa với nhau, có một uy áp thần thánh dồi dào khác tản ra từ trung tâm gió lốc, bao trùm lấy bọn họ.
Cùng lúc đó, bên kia đại lục, ở nút giao giữa Phật Quốc và Ma Vực, vùng đất không ai quản nổi tiếng ở đại lục, xuất hiện một cơn chấn động kinh người kỳ lạ.
Mọi người ở đây lục tục ngẩng đầu nhìn thì phát hiện không thấy bầu trời quang đãng ban đầu đâu nữa, thay vào đó là mây đen dày đặc.
Sau khi mây đen kéo tới, dường như có bóng rừng núi hiện lên, mà được rừng núi rậm rạp bảo vệ xung quanh, hình như là một tòa thành.
Nhưng người ở đây sợ hãi kêu: "Mây, trên mây, xuất hiện một tòa thành!"
Mà bên này, gió lốc linh lực tận trời kéo dài mãi không tiêu tan trên bầu trời Thương Thuật Cốc.
Lúc này, gần như toàn bộ đại lục đều nghe thấy được tiếng vang như vậy.
Gió lốc linh lực ở mức hủy diệt tràn ra từ Thương Thuật Cốc, xáo động hết xung quanh.
Non nước, hoa cỏ và muông thú bên ngoài Thương Thuật Cốc lập tức trở nên khô vàng chết đi, mặt đất nứt ra tạo thành những khe rãnh, chỉ trong chơp mắt, tất cả mọi người ở Trung Châu đã cảm giác được mặt đất đang chấn động mạnh, qua rất lâu vẫn chưa dừng lại.
Cho dù là những người ở giữa gió lốc, hay là những người đang cố gắng rời xa Vân Nhất Phong, đều vận dụng hết toàn bộ lực lượng của mình vào thời khắc đó để kéo dài linh lực hộ chướng.
Y cốc hoa cỏ lung linh, non nước hữu tình ngày xưa, nay đã thành vùng đất chết không còn ngọn cỏ nào.
.....
Bảy ngày sau, thành Tây Kinh ở Trung Châu.
Ở phố phường náo nhiệt nhất trong thành Tây Kinh, trên lầu hai của một quán trà, người kể chuyện đang phe phẩy quạt, nói với vẻ hớn hở.
"Một mình Kỳ kiếm chủ phóng ra một kiếm, xông vào Thương Thuật Cốc, dưới kiếm phong của nàng, không ai còn sức phản kháng nữa, liên tục bại lui, nàng tiến quân thẳng một đường thế như chẻ tre, cuối cùng cũng cứu được hai người bạn của mình, đồng thời còn biết được một bí mật lớn kinh thiên động địa trong Thương Thuật Cốc."
Trên lầu ba của quán trà, mấy người ngồi đối diện nhau, nghe thấy lời miêu tả của người kể chuyện này thì bật cười.
Người kể chuyện tạm dừng một lát: "Về phần bí mật đó là gì thì ta nghĩ các bị cũng biết rồi."
Đã nhiều ngày, biến cố đáng sợ ở Thương Thuật Cốc đã sớm truyền khắp mọi nơi trên đại lục.
Là y cốc nổi tiếng khắp đại lục, chuyện Thương Thuật Cốc bị hủy diệt hết chỉ trong một đêm khiến người ta nghe xong không khỏi vô cùng bàng hoàng.
Đã nhiều ngày, chỉ cần là nơi mà tu sĩ tụ tập thì từ đầu đường tới cuối phố đều bàn tán về chuyện này.
Chân tướng thật ra linh dược Vong Ưu là máu thịt của con người, đã không còn ai không biết, không ai không hiểu.
"Ai mà ngờ được, Vân Nhất Phong chủ Thương Thuật Cốc đầy danh dự lại có tâm địa ác độc như thế, hắn ta dùng người làm thuốc, giấu cả đại lục mấy trăm năm, dùng linh dược Vong Ưu để kiếm về vô số ích lợi cho Thương Thuật Cốc, còn luôn miệng bảo mình vô tội, cuối cùng tới lúc không bao biện được nữa thì quyết tâm tự bạo, khiến cho vô số đệ tử của Thương Thuật Cốc chết chung với hắn ta."
Có người hỏi: "Sau đó thì sao? Vân Nhất Phong là tu sĩ Kiến Long Môn, vào hôm hắn ta tự bạo, toàn bộ Trung Châu cũng nghe được động tĩnh, e là Thương Thuật Cốc đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi."